Tình huống bất ngờ khiến mọi người trong đại sảnh bị bất ngờ. Tất cả mọi người đều thầm hít vào một hơi.
“Làm sao vậy? Tại sao Tổng giám sát Lam lại đánh cô Giai Y?” Có một số nhân viên bắt đầu bàn tán.
“Không biết sao nữa. Hình như cô Giai Y vừa giật điện thoại của Tổng giám sát Lam.”
“Giật điện thoại sao? Không thể nào! Cô Giai Y là cô chủ của nhà họ Lư thì sao có thể lấy điện thoại di động Tổng giám sát Lam?”
“Cô không biết cô Lư đã yêu thầm Chủ tịch Lục từ khi còn là sinh viên sao. Ba năm trước cô ta đã giúp Chủ tịch Lục tìm con gái mình. Nhưng kể từ buổi dạ tiệc ở Nguyệt Tú vừa rồi thì Chủ tịch Lục sẽ không để cô ấy tới nhà nữa. Anh ấy nói sợ cô ta dạy hư con mình. Nhưng nghe nói con gái Chủ tịch Lục có vẻ thích Tổng giám sát Lam lắm!”
“Như vậy chẳng lẽ Lư Giai Y ghen tuông nên cố ý gây phiền phức với Tổng giám sát Lam?”
“Tôi chắc 80% là như thế. Mọi người có thấy vẻ mặt kiêu ngạo khi cô ta vừa giật điện thoại của Tổng giám sát Lam không. Nếu là tôi thì tôi cũng không thể nhịn được mà đánh cô ta.”
“Lư Giai Y có cái gì hơn người? Cô ta không phải chỉ dựa vào nhà họ Lư để bắt nạt Tổng giám sát Lam xuất thân nhà quê thôi sao, nếu không có người chống lưng thì cô ta có cái gì chứ?”
Sau khi Mạc Hân Hy cầm lấy điện thoại thì cô cũng không ở lại lâu mà trực tiếp vào thang máy.
Sau khi Lư Giai Y đứng dậy thì Mạc Hân Hy đã đi rồi, cô ta cảm thấy rất xấu hổ khi thấy mọi người xung quanh đang bàn tán về mình.
Nhưng đây là Tập đoàn nhà họ Lục nên cô ta không thể tùy ý phát giận, cô ta chỉ có thể chỉnh sửa lại tóc tai nhanh chóng rồi chuồn đi.
Mạc Hân Hy gọi cho Lý Duy Lộc nhưng điện thoại di động của người kia không liên lạc được.
Bên này, trợ lý của Lục Khải Vũ vẫn liên tục thúc giục cô trong cơn tuyệt vọng, cô đành phải đi gặp Lục Khải Vũ trước.
Sau khi gõ cửa đi vào thì Lục Khải Vũ ngẩng đầu liếc cô một cái: “Tôi thật sự đánh giá thấp Tổng giám sát Lam.”
“Chủ tịch Lục có ý gì?” Mạc Hân Hy giả vờ không hiểu.
“Cô nhìn người này