Vẻ mặt Bạch Hạo trở nên khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”
Lục Khải Vũ ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Tôi cười vì Tổng giám sát Lam đúng là không đơn giản!”
“Tổng giám sát Lam? Tổng giám sát Lam thì có liên quan gì?”
Lư Giai Y nói nhỏ sau lưng Bạch Hạo: “Lý Duy Lộc là bạn trai của Tổng giám sát Lam.”
“Cái gì?” Gương mặt Bạch Hạo đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Khải Vũ suy tư một chút: “Không phải đài truyền hình lắp đặt rất nhiều camera trên công trường sao? Bạch Hạo, cậu tới đài truyền hình lấy tất cả video về điều tra cẩn thận. Sau khi thu được chứng cứ xác thực thì cho dù anh ta là ông chủ của Công ty bảo vệ Chân Thành thì tôi cũng sẽ đưa anh ta ra trước pháp luật.”
Lư Giai Y lộ vẻ khó xử: “Hôm xảy ra tai nạn lại đúng giai đoạn đấu đường dây ở công trường nên sau khi kéo điện tất cả camera đều bị tắt.”
“Trùng hợp như vậy? Vậy phải làm sao đây? Nếu chỉ có video giám sát ở cầu thang thì Lý Duy Lộc có thể không thừa nhận.” Bạch Hạo có chút lo lắng.
“Cho dù không có video giám sát thì công nhân trên công trường có thể chứng minh rằng anh ta đã đụng tới cái thang, với chứng cứ này thì anh ta không thừa nhận cũng không được.” Lư Giai Y phân tích rõ ràng.
Lục Khải Vũ không nói gì, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật lâu sau anh mới ngẩng đầu lên nhìn: “Bạch Hạo, thu thập tất cả vật chứng và chuẩn bị người làm chứng. Còn phải bố trí bảo vệ công nhân nữa, tôi sợ Lý Duy Lộc sẽ trả thù bọn họ.”
“Được rồi, tôi sẽ làm ngay.”
“Khải Vũ, Tổng giám sát Lam thì sao? Bọn họ có phải là một phe cố ý nội ứng ngoại hợp phá hỏng Tập đoàn nhà họ Lục không?” Lục Khải Vũ không nhịn được hỏi một câu trước khi rời đi.
Lục Khải Vũ không để ý tới cô ta, thay vào đó anh ấn phím gọi cho trợ lý: “Báo cho Tổng giám sát Lam tới gặp tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt tức giận sắp bùng cháy của Lục Khải Vũ thì Lư Giai Y không khỏi thầm đắc ý.
Cô ta cố ý tìm lý do đợi một hồi ở đại sảnh lầu một của trụ sở tập đoàn, khi nhìn thấy Mạc Hân Hy từ bên ngoài đi vào thì cô ta đứng dậy đi tới cố ý chặn đường của Mạc Hân Hy.
“Lư Giai Y, chó ngoan không cản