Mạc Minh Húc bày ra nét mặt ngây ngô chớp chớp mắt: “Bố, cô giáo nói, làm người phải thành thật, con không thể cứ vì khen bố mà nói dối được!”
Lục Khải Vũ hiện đầy vạch đen trên mặt, hoàn toàn bại trận dưới tay đứa con trai lớn.
Sau khi ăn cơm xong và thu dọn qua loa, Mạc Minh Húc lên lầu đi ngủ.
Lư Tử Tín ngồi ở giữa mẹ và bố, cảm giác mọi thứ như một giấc mơ.
Cậu bé từng luôn thấy ghen †j với cô em gái Vũ Tuệ lúc nào cũng nhận được tình yêu thương che chở của bố mẹ, nhưng không ngờ có một ngày, bố mẹ của em Vũ Tuệ lại có thể là bố mẹ ruột của mình Ông trời đối tốt với cậu quá.
“Bố, mẹ, con yêu bố mẹ!” Cậu bé gối đầu vào lòng Mạc Hân Hy, dùng bàn tay bé nhỏ không bị thương kia của mình nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhản tái nhợt của con trai, sau đó nhìn cánh tay bị thương của cậu bé: “Tử Tín, rốt cuộc làm sao con lại ngã từ trên lầu xuống vậy?”
Cho dù là ai chăng nữa, kẻ nào làm tổn thương con trai anh thì đừng hòng nghĩ tới chuyện rút lui toàn thây.
Lư Tử Tín cúi đầu: “Khi con còn ở nhà họ Lư, trên tầng thượng có trồng một vài chậu cây thạch hộc thiết bì và quyến bách.
Nguyễn Hồng Nhung đã nhờ người mang chúng để ở chỗ thấp nhất bên ngoài hàng rào bao quanh tầng thượng, còn bôi dầu lên trên hàng rào.
Con không biết trên đó có bôi dầu trơn, nghĩ không sao nên đã tự trèo qua hàng rào để di chuyển lại mấy chậu hoa cây đó, kết quả là bị ngã”
“Nguyễn Hồng Nhung” Lục Khải Vũ nghiến răng rít gọi tên.
Đừng ăn cắp nữa.
Bài học từ chuyện lần trước, người nhà họ Nguyễn bọn họ còn chưa ghi vào đầu bao lâu, lại dám làm tổn thương con trai anh, còn Lư Bạch Khởi nữa, Tử Tín chịu uỷ khuất lớn như vậy mà vẫn bảo vệ người đàn bà đó suốt thời gian qua, xem ra đã đến lúc phải dạy cho họ bài học mới rồi.
“Tử Tín, con yên tâm, có bố và mẹ ở đây, sau này sẽ không ai dám làm tổn thương con nữa đâu!” Anh ôm chặt lấy con trai.
Mạc Hân Hy nhẹ nhàng vuốt ve cánh