Trong lòng anh đã lên sẵn kế hoạch trả thù nhà họ Lư, còn cả nhà họ Nguyễn, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Tất cả hy vọng của nhà họ Lư đều đặt vào nhà máy dược, lần này đã là canh bạc cuối cùng, nếu anh công bố thân phận thực sự của Tử Tín cho giới truyền thông, anh rất muốn xem xem, những người đó cùng với nhà họ Mộ đầu tư vào nhà họ Lư sẽ làm sao đây.
Nếu không có bằng sáng chế và nguyên liệu trong tay Tử Tín, nhà máy dược của nhà họ Lư chỉ là một đống gạch vụn.
Cửa phòng ở góc tầng một mở ra, một người phụ nữ trạc ngoài ba mươi, mặc đồ đỏ, ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra.
Người phụ nữ có dáng người mảnh khánh, nước da trắng trẻo, nếu không có vết sẹo bên phía mặt phải thì vẻ ngoài có lẽ coi như nghiêng nước nghiêng thành rồi.
“Cái gì? Đến cả chị cũng không gọi nữa sao?”
Cô khẽ nhíu mày mỉm cười, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của Long Anh Vũ.
Long Anh Vũ đi tới trước mặt, nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nói rít ra từ kẽ răn sao phải động đến Mạc Hân Hy? Cô đã đồng ý với tôi, sẽ không tổn thương đến cô ấy rồi mà”
Người phụ nữ tên Long Minh Huệ ngẩng mặt.
lên nói bằng giọng điệu vô tội: “Rõ ràng là Lư Giai Y nhốt cô ta trong kho lạnh.
Nếu cậu muốn thay Mạc Hân Hy trả thù thì đi tìm Lư Giai Y đi, về đây gào thét gì với tôi chứ, chẳng có bản lĩnh gì cả.”
Long Anh Vũ cười khẩy: “Đừng tưởng tôi không biết, Lư Giai Y bắt cóc Mạc Hân Hy là mưu kế của cô.
Còn nữa, cái chìa khóa dự phòng của phòng kho lạnh thì sao, cô đừng nói với tôi là cô.
không biết gì nhé?”
Khóe miệng Long Minh Huệ nhếch lên, biểu cảm trên mặt kỳ quái: “Xem ra, tôi đánh giá thấp chỉ số IQ của cậu rồi! Cậu so với tên ngốc Long Mạnh kia thông minh hơn nhiều! Không sai, chìa khóa dự phòng của kho lạnh là do tôi kêu người ném vào thùng rác đấy!”
Long Anh Vũ tức giận giơ tay lên: “Tại sao cô phải làm như vậy? Mạc Hân Hy với cô không thù không oán”
Long Minh Huệ bất chợt cười lớn, vết sẹo