“Cứu hai người? Không phải là tôi cứu hai người, tôi chỉ nhận được thông tin nói rằng người tình của Lý Duy Lộc bị bắt, lại còn ở thôn Diêm, trên địa bàn của Long Uy nên mới tới xem thử. Tôi cũng chỉ muốn cho Lý Duy Lộc nếm thử một chút mùi vị thôi” Cậu ba mở to đôi mắt nhỏ ra.
“Lý Duy Lộc đắc tội với cậu sao?” Mạc Hân Hy cảm thấy khó hiểu.
Cậu ba lắc cái đầu nhỏ: ‘Không có, nhưng anh ta cướp bạn gái của đại ca tôi”
“Á?” Mạc Hân Hy kinh ngạc há to miệng.
Lý Duy Lộc có bạn gái sao? Sao cô lại không biết nhỉ?
“Cô là người tình của Lý Duy Lộc mà cô không biết sao?” Cậu ba nhìn cô một cái rồi hỏi lại “Từ từ đã anh bạn nhỏ. Tôi đang không hiểu những gì cậu nói”
“Người đàn bà này, gọi tôi là cậu ba. Tôi không phải là anh bạn nhỏ gì cả” Cậu ba tức giận nhảy lên ghế.
Mạc Hân Hy nhìn đứa bé, nghĩ lại thấy đây là địa bàn của Long Uy nên cúi đầu cười trừ: “Xin lỗi cậu ba, tôi nói nhầm, tôi lỡ lời thôi”
Nhìn thấy thái độ nhận sai của cô cũng được nên cậu ba lại bước bước nhỏ, chuẩn bị nhảy từ trên ghế xuống một cách thật đẹp trai.
Nhưng không may chân của cậu bé hơi chệch đi, cả người gần như sắp ngã xuống.
Mạc Hân Hy vội vàng đưa tay ra giữ lại cậu bé: “Cẩn thận!”
Cả khuôn mặt của cậu ba trở nên đỏ ửng, cậu bé đẩy cô ra: “Ai cho cô ôm Mạc Hân Hy cười không ra nước mắt: “Nếu như tôi không ôm cậu thì cậu đã ngã xuống rồi”
“Hứ” Cậu ba dẩu miệng, quay đầu sang một bên không để ý đến cô nữa.
Mạc Hân hy tiến lại gần: “Cậu ba, tôi muốn hỏi một chút, vừa nãy cậu vừa nói Lý Duy Lộc cướp bạn gái của đại ca cậu sao?”
“Hứ, Lý Duy Lộc điên cuồng vọng tưởng, anh ta có con với cô rồi lại còn đi quyến rũ bạn gái của người khác, đúng là đáng ghét”
“Cậu ba, tôi giải thích lại một lần nữa, Tư Nhã không phải là con gái của Lý Duy Lộc”
Mạc Hân Hy cảm thấy hơi cạn lời.
“Vậy còn hai đứa khác trong nhà cô? Anh †a ngày nào cũng đưa hai đứa đó đến nhà trẻ, đưa chúng nó ra ngoài chơi, nếu như không phải là con của anh ta thì anh ta có nhiệt tình