“Bây giờ các người đi, không biết lúc nào tôi mới có thể ăn bánh rán ngon như vậy, tôi thật sự không đành lòng để hai người đi!” Cậu Ba có chút phiền muộn.
“Vậy còn không dễ à. Tôi vẫn ở Hà Thành.
Khi nào cậu muốn ăn, cứ gọi tôi, tôi làm xong lại mang đến cho cậu”
“Aissss, anh trai tôi sẽ không cho người ngoài biết địa chỉ nhà cũ của nhà họ Long đâu” Khuôn mặt nhỏ của Cậu Ba lộ ra vẻ bất lực.
“Vậy thì cậu lên Hà Thành tìm tôi đi! Tôi ở gần trường Tiểu học số 1 Hà Thành, khi nào đến nơi cậu gọi cho tôi, tôi làm cho cậu ăn, tôi làm rất nhiều món ngon đó. Tôi còn có một đứa con trai và một đứa con gái ở nhà, cũng tầm tuổi cậu, nói không chừng mấy đứa có thế làm bạn đó! “
Ừ,cũng là một cách hay. Tại sao tôi không nghĩ tới” Đôi mắt nhỏ của Cậu Ba sáng lên.
“Vậy thì tôi sẽ đợi cậu. Cậu có biết số điện thoại của tôi không?” Nhìn vẻ mặt tham ăn của Cậu Ba, Mạc Hân Hy nghĩ đến Vũ Tuệ, vừa nhìn thì vẻ mặt tham lam của Cậu Ba rất giống với Vũ Tuệ.
“Đương nhiên là tôi biết, cô không phải là Lam Hiếu, giám đốc bộ phận thiết kế của Tinh Nguyệt sao? Tôi đã điều tra qua sốt điện thoại, thậm chí tôi còn biết địa chỉ của cô.”
Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc, ngẫm lại cũng đúng, Tập đoàn Long Uy muốn biết chuyện một người, chuyện gì mà không tìm ra được, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Về đến Hà Thành đã khoảng mười giờ sáng, điện thoại di động của cô đã bị nhóm côn đồ cướp đi và chưa lấy lại được.
Trước tiên cô phải mua một chiếc điện thoại di động mới, vừa ra khỏi trung tâm thương mại, cô đã gọi điện cho Lý Toàn, muốn báo tin an toàn.
“Tổng giám đốc Mạc, chị đã về chưa? Chị có gặp anh Lý không? Tối hôm qua anh ấy và Chủ tịch Lục đã đến núi Thanh Khê tìm chị” Lý Toàn ở đầu bên kia kinh ngạc.
“Anh Lý? Lý Duy Lộc được thả rồi?”
“Đúng vậy, tối hôm qua Chủ tịch Lục đã bảo lãnh anh ấy. Chị không gặp được bọn họ sao?”
“Không. Cậu chăm sóc Vũ Tuệ và Minh Húc đi, đợi tôi về rồi chúng ta sẽ nói