9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Khung cảnh ấm áp


trước sau

*Còn nữa, phòng của Khải Dã ở tầng ba. Về sau nếu không có chuyện gì thì cô đừng xuất hiện ở tầng hai, tránh khiến cho Tư Nhã bị dọa sợ”

Thấy cô ta vẫn mãi không đi, ánh mắt Lục Khải Vũ càng lạnh hơn, Diệp Lan Ninh cần cần môi giả bộ tủi thân: “Anh cả, em thật sự không có ác ý, em đơn thuần chỉ muốn quan tâm Tư Nhã và Mộc Lam mà thôi”

“Cút..” Nhẫn nại của Lục Khải Vũ đã sắp đến cực hạn.

Diệp Lan Ninh không dám nói gì thêm, liếc sang Mạc Hân Hy một cái, che miệng khóc, xoay người bỏ đi Mạc Hân Hy thật sự cạn lời, vẻ mặt kia của cô ta giống như bị cô gây khó dễ không bằng. Món nợ lúc trước của cô ta cô còn chưa tìm cô ta tính sổ đâu. Ngược lại cô ta đã khơi mào trước rồi.

“Bố ơi, cô Hân Hy nói cô là mẹ của Tư Nhã, vậy có phải cô cũng là mẹ của Mộc Lam phải không ạ?” Lời Mộc Lam nói ra làm mọi người đột nhiên kinh ngạc.

Lục Khải Vũ thoáng nhìn Mạc Hân Hy: “Chuyện này có lẽ phải để cô Hân Hy giải thích cho con thôi.”

Mộc Lam nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Cô ơi, rốt cuộc cô có phải mẹ của Mộc Lam không?”

“Cô..” Nhìn ánh mắt chờ đợi của con gái, Mạc Hân Hy nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho phải.

“Sao vậy? Trước mặt bọn trẻ như vậy lại không dám nói à?” Lục Khải Vũ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh: “Chủ tịch Lục, hai cô bé chính là con gái của anh đó.”

Lục Khải Vũ tiến lên từng bước, ở bên tai cô nói nhỏ: “Tổng giám sát Lam không phải cũng nên nói cho hai đứa biết chúng là con gái của mình hay sao?” Anh vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi thơm ngát của bạc hà, giữa trời mùa hè nóng nực lại khiến người ta vô cùng thoải mái.

Mạc Hân Hy từng bước lui về sau: “Chủ tịch Lục, tôi muốn thay quần áo đi tắm. Nhưng nhà họ Lục lại không có quần áo của tôi, cho nên tạm thời phiền anh chăm sóc Tư Nhã một chút, tôi về nhà một lúc rồi sẽ trở lại ngay”

Tư Nhã vừa nghe vậy, lập tức bấu chặt lấy Cô: “Mẹ… mẹ…”

Khóe miệng Lục Khải Vũ hơi cong lên như cười như không: “Tôi đã sai người chuẩn bị đầy đủ quần áo cho cô để

ở trong phòng khách rồi.”

“Cái gì cơ?” Mạc Hân Hy có chút trợn tròn mắt.

Lục Khải Vũ đúng là hồ ly, rõ ràng đã hạ quyết tâm không cho cô quay về.

Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cô, Lục Khải Vũ đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui vẻ: “Sao vậy, tổng giám sát Lam sợ tôi mua nhầm size cho cô à? Dáng người này của cô, cùng lắm thì mặc số 1 là cùng” Nói xong anh có chút ghét bỏ, nhìn Mạc Hân Hy từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần.

*..” Mạc Hân Hy càng ngạc nhiên trợn tròn mắt. Lục Khải Vũ đang làm gì thế này? Đang trêu đùa cô sao? Đây có phải là người luôn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng với mọi người hay không thế?

“Tổng giám sát Lam bày vẻ mặt gì đây? Lẽ nào tôi nói sai gì à?” Ý cười trên môi Lục Khải Vũ càng rõ ràng.

Mạc Hân Hy không nói nên lời, xoay người bỏ đi: “Không có, chủ tịch Lục nói rất đúng, quần áo của tôi đều mặc số 1”

Đi ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trên giường có vài cái túi, cô thử lấy ra xem.

Mở ra tổng cộng có vài bộ đều là những đồ cô vẫn hay mặc thường ngày. Màu sắc cùng kiểu dáng cũng là loại bình thường cô mặc.

Không ngờ rằng Lục Khải Vũ này cũng có lúc cẩn thận tỉ mi như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp.

Sau khi tắm gội sạch sẽ, cô thay một bộ váy liền thân màu tím, đi tới phòng của Tư Nhã.

Lục Khải Vũ mặc quần áo ở nhà, đang chơi xếp gỗ cùng hai đứa bé.

Khung cảnh này ấm áp biết bao, khiến cho lòng cô bỗng chốc ngẩn ngơ.

Lục Khải Vũ vừa quay đầu đã thấy Mạc Hân Hy đang đứng ngẩn người ở cửa, váy liền màu tím thắt eo tôn lên dáng người xinh đẹp của cô. Giờ phút này tóc cô còn chưa kịp khô, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống.

Cô không trang điểm, trên làn da trắng nõn lộ ra một chút đỏ ửng, cả người trông như một đóa phù dung vừa mới nhấc từ dưới nước lên.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện