“Em còn gì để giải thích hả, Liễu Thanh Y là vợ sắp cưới của Long Uy, Long Uy là ai? Là em ruột của em đấy.
Vậy mà em lại để người ta sỈ nhục em trai của mình.
Long Minh Huệ ơi, em đã thay đổi”
Sở Thần Dật dùng sức hất tay cô ta rồi lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin, dường như người trước mặt mình không phải người anh ta yêu mà là một ác ma giết người không chớp mắt.
“Em ruột thì sao? Người kia còn là bố ruột của em đó!
Năm đó, chuyện ông ta làm còn ác độc hơn em gấp trăm lần.
Con của chúng ta, Sở Thần Dật ơi, nó còn chưa đủ bốn mươi ngày tuổi nữa đã bị mấy tên biến thái hành hạ cho đến chết.
Anh không đau lòng sao?”
Kể lại quá khứ đau thương khiến tinh thần Long Minh Huệ suy sụp, cô ta khóc lóc chất vấn Sở Thần Dật.
Nghe cô ta nhắc về đứa bé, Sở Thần Dật cũng đau khổ nhắm chặt hai mắt.
“Long Minh Huệ ơi, em đã tạo nên tai nạn xe giết chết hai người kia.
Còn những người đàn ông hôm đó cũng bị em trả thù.
Long Minh Huệ à, anh xin em hãy dừng tay lại đi, đừng hại người vô tội “Hại người vô tội? Trong cơ thể Long Uy chảy dòng máu của kẻ đó, dựa vào đâu mà nó có thể sống hạnh phúc bên người mình yêu hả? Em không cam tâm!”
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Cảm Đông phía sau cô ta reo lên.
Lưu Cảm Đông lùi ra sau mấy bước, cẩn thận nhận điện thoại.
Không biết đối phương nói cái gì mà sắc mặt anh ta trở nên hoảng hốt.
“Cô chủ” Anh ta đến bên cạnh Long Minh Huệ, nói nhỏ vào tai cô ta.
Long Minh Huệ ngạc nhiên nhìn anh ta, một lát sau thì cười thê lương.
Cô ta chỉ tay vào Sở Thần Dật: “Sở Thần Dật à, vậy anh chưa giải thích với em, nói cái gì mà anh yêu em, nói cái gì mà anh sẽ bảo vệ em, rồi sống hạnh