Bên kia, Long Uy xông thẳng ra ngoài, cả người như phát điên.
Chỗ cổng nhỏ, vì lý do kẹt xe, Lục Khải Vũ đành phải đi bộ tiên Long Thiên và Minh Húc đến trường.
“Thiên à, con yên tâm nhé, có bố ở đây, bố sẽ bảo vệ con!”
Lục Khải Vũ vỗ bờ vai gầy yếu của Long Thiên.
Theo ý anh, anh muốn làm thủ tục tạm thời nghỉ học cho Long Thiên, nhưng cu cậu không đồng ý.
Cậu không muốn làm em trai, em gái lo lắng.
Hơn nữa, vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ nên cậu bé đành đi học với Minh Húc.
Anh không nỡ khiến con trai không vui, nên buộc phải chiều theo ý cậu.
Chỉ có vài người biết chuyện cậu trúng độc, không thể để những người khác trong nhà lo lắng.
“Ơ, đó chẳng phải là chú Long sao?” Mạc Minh Húc đột nhiên chỉ vào một chiếc xe đang đi ngược chiều phóng như bay trên đường đối diện.
Long Thiên và Lục Khải Vũ nhìn theo hướng ngón tay cậu bé chỉ.
Chiếc Maybach bắt mắt đó không phải của Long Uy sao?
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao anh cả lại vội vã như vậy?”
Long Thiên lo lắng nhìn theo chiếc xe của Long Uy đã biến mất.
“Đừng lo lắng, bố sẽ đi xem thử” Lục Khải Vũ an ủi cậu bé.
Chẳng qua là, chờ đến lúc anh lên xe định đuổi theo thì đâu còn thấy xe Long Uy nữa.
Anh gọi cho Long Uy, nhưng không có người bắt máy.
Lễ nào Liễu Thanh Y đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc.
“Tôi không biết! Chẳng phải hai ngày nay, hai người họ đều ở chung cư Ánh Trăng sao? Sao anh lại gọi tới hỏi tôi?” Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt Lý Duy Lộc mờ mịt.
“Họ vẫn luôn ở chung cư Ánh Trăng?”
Lục Khải Vũ nhíu mày, mấy hôm nay anh rất bận rộn, hôm qua trở về không nhìn thấy bọn họ, anh còn tưởng rằng bọn họ đã dọn đi rồi.
Sau khi cúp điện thoại, anh lại gọi điện cho Long Uy, có điều vẫn trong tình trạng không nghe máy.
Ngoài cửa nhà máy hóa chất Tùng Lâm ở vùng ngoại ô tiếp giáp với phía đông Hà Thành, Long Mạnh ngậm điếu thuốc trên miệng bước xuống xe.
Chị cả thật đúng là bạn tâm giao, biết mình đã thèm muốn Liễu Thanh