Nghe những lời này của anh ấy, Mạc Hân Hy đột nhiên nhớ tới, hình như tất cả mọi người đều đã hiểu lâm quan hệ của hai người bọn họ, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
“Hân Hy, em cười cái gì vậy?” Đầu dây điện thoại bên kia Lý Duy Lộc có chút không hiểu ra sao cả.
“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới bọn họ đều hiểu lầm em là bạn gái của anh”
“Sao nào? Hân Hy, em có phải là đã có cảm giác gì đối với anh rồi không?” Lý Duy Lộc xấu xa trêu chọc.
“Lý Duy Lộc, anh ngứa da rồi có phải không?” Mạc Hân Hy cười dọa anh.
Vừa nói xong, giọng nói lãnh đạm của Lục Khải Vũ đột nhiên vang lên sau lưng cô: “Cô đang nói chuyện điện thoại với ai thế!
Mạc Hân Hy bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng nói với Lý Duy Lộc trong điện thoại: “Nói chuyện sau nhé’ sau đó liền cúp máy.
Lục Khải Vũ đi đến trước mặt cô, liếc nhìn điện thoại trên tay cô: “Lý Duy Lộc?”
“Ừ, bây giờ mới hơn bốn giờ, sao chủ tịch Lục lại về sớm như vậy?”
“Hai người hình như nói chuyện rất vui vẻ!”
Lục Khải Vũ hỏi một đẳng, trả lời một nẻo.
*Chuyện này hình như không liên quan gì đến chủ tịch Lục thì phải!”
“Nếu như cô thích anh ta, tôi có thể giúp côi” Lời nói của Lục Khải Vũ có chút không giải thích được.
“Giúp tôi? Ý của anh là gì?’ Mạc Hân Hy khó hiểu hỏi.
“Tôi đã hỏi Lý Duy Lộc, anh ta hình như chỉ coi cô như bạn bè, không có tình yêu nam nữ. Nếu cô thích anh ta, tôi có thể giúp cô tạo cơ hội khiến anh ta cũng thích cô.”
Mạc Hân Hy liếc anh một cái: “Chủ tịch Lục thật đúng là Lôi Phong sống! Nhưng mà cảm ơn anh lòng tốt của anh, tôi không cần.”
“Tổng giám sát Lam tự tin thế sao, có thể tự mình thu phục Lý Duy Lộc?”
Mạc Hân Hy có chút cạn lời: “Chủ tịch Lục, anh có phải là rảnh rỗi đến hoảng loạn không, tôi thích ai thì liên quan gì đến anh”
Nhìn thấy dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể nổi đóa của cô, Lục Khải