Khoảng cách của hai người rất gần, Mạc Hân Hy thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim của Lục Khải Vũ đang đập mạnh mẽ.
Lục Khải Vũ ôm lấy Mạc Hân Hy, ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc cô, thế nhưng lại có chút đứng núi này trông núi nọ, có chút không muốn buông tay.
Sau khi Mạc Hân Hy phản ứng lại, liền đẩy anh ra: “Chủ tịch Lục, anh có ý gì chứ?”
Lục Khải Vũ khóe miệng nở một nụ cười, khuôn mặt vô tội nói: “Tổng giám sát Lam, tôi còn muốn hỏi cô có ý gì đớ? Đã đi rồi, tại sao lại đột nhiên quay đầu, làm tôi giật cả mình”
Mạc Hân Hy hoàn toàn cạn lời, quay người đi vào phòng của Tư Nhã, hai đứa nhóc vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc có chút lộn xôn.
Nhìn thấy Mạc Hân Hy, Tư Nhã vươn cánh tay ra: “Mẹ… Mẹ bế”
Mạc Hân Hy đi qua đó, bế Tư Nhã từ trên giường lên, lại chỉnh lại đầu tóc cho hai cô bé.
Lục Khải Vũ nhìn cô chỉnh đốn lại cho hai đứa nhỏ xong rồi, mới nói: “Bác sĩ đã đến rồi, bảo anh ta kiểm tra cho Tư Nhã một chút đi!”
Rất nhanh, bác sĩ đã bước vào, hỏi Tư Nhã mấy vấn đề rất đơn giản, lại hỏi thăm Mạc Hân Hy một số vấn đề.
Sau đó, bác sĩ ra hiệu cho bọn họ ra ngoài nói chuyện.
Sau khi Mạc Hân Hy trấn an Tư Nhã, cùng với bác sĩ đi đến phòng sách.
“Chủ tịch Lục, tình trạng con gái của ngài đã có chuyển biến tốt đẹp, chỉ có điều, chúng ta vẫn phải chú ý, dù sao cô bé từ nhỏ đã bị kích động trong lòng dữ dội, nếu như có chút sai sót sẽ ảnh hưởng đến tính cách của cô bé” Bác sĩ rất nhẫn nại giải thích với bọn họ.
Lục Khải Vũ gật đầu: “Có thể có phương thức trị liệu nào tốt hơn không?”
“Cái này..” Bác sĩ nhìn vào mắt Mạc Hân Hy, có chút do dự.
“Có vấn đề gì, anh cứ việc nói, cô ấy là người nhà”
“Là như vậy, tôi vừa mới nghe Tư Nhã gọi cô đây là mẹ, tôi muốn biết cô ấy thật sự là mẹ của Tư Nhã sao?” Bác sĩ hỏi.
“Cái này với việc trị liệu của Tư Nhã có liên quan sao?” Lục Khải Vũ liếc mắt một cái nhìn Mạc Hân Hy.
“Đơn nhiên là có liên quan rồi, trong quá trình trị liệu vết thương trong lòng trẻ con, người mẹ đóng vai trò rất quan trọng. Nếu như vị phu nhân đây thực sự là mẹ của Tư Nhã, vậy