Lục Khải Vũ ôm lấy cô đang khổ sở trong lòng liền đau lòng nói: “Là Ngô Duy Khánh sợ hãi làm chết người sẽ gây ra náo động, sẽ bị người ta nắm được điểm yếu.
Cho nên đã sai người làm ôm Nhị Bảo ra khỏi chuồng chó, trả lại cho dì Mai”
“Lúc đó, dì Mai đã đi ô tô rời khỏi Hà Thành đi đến thị trấn Hoa Yên, bọn họ đuổi theo tới thị trấn Hoa Yên, trực tiếp kín đáo nhét Nhị Bảo cho dì Mai.
Anh nghi ngờ Nhị Bảo… đứa bé, đứa bé nói không chừng đã, đã sớm tắt thở rồi”
Anh còn chưa nói xong liền bị Mạc Hân Hy sốt ruột cắt ngang: “Không, không thể nào.
Nhị Bảo nhất định là còn sống, dì Mai nói lúc đó Nhị Bảo vẫn còn đang khóc, khóc nức nở.
Nhị Bảo của chúng ta nhất định còn sống”
“Chính là cậu bé, ông xã, cậu bé đó chính là Nhị Bảo, là Nhị Bảo của chúng ta.
Nhìn ánh mắt của cậu bé đó, em chắc chắn cậu chính là Nhị Bảo của chúng ta.
Nhị Bảo sẽ không chết, sẽ không chết đâu”
Cảm xúc Mạc Hân Hy đột nhiên suy sụp, chỉ vào bức ảnh của Mạc Vũ Lý trên màn hình máy tính kích động nghẹn ngào khóc rống lên.
Nhị Bảo của cô xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, vừa mới sinh ra đã nở nụ cười, làm sao có thể chết, sẽ không phải không?
Lục Khải Vũ ôm chặt lấy Mạc Hân Hy vào trong ngực, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên, anh liếc nhìn ảnh Mạc Vũ Lý trên máy tính xách tay trước mặt, thanh âm bi thống.
“Vợ à, anh biết em đang rất khổ sở rất buồn, bây giờ em hãy bình tĩnh lại đi”
Mạc Hân Hy nhào vào vòng tay Lục Khải Vũ khóc rất lâu.
Là một người mẹ, làm sao cô có thể bình tĩnh khi nghe tin con mình bị hành hạ và tra tấn dã man như vậy.
Làm sao cô có thể giữ được tỉnh táo đây?
Nhị Bảo, con của cô, Mạc Hân Hy căn bản không dám tưởng tượng cái hình tượng kia vừa nghĩ tới đã cảm thấy một loại toàn thân đau nhức từ đáy lòng một mực lan tràn đến dây thần kinh trong đầu ngay cả lòng bàn tay của cô cũng đau theo.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Lục Khải Vũ có chút hối hận, anh không nên nói với cô chuyện này.
Vừa rồi khi anh và Long Thiên ra khỏi tập đoàn Long Uy, Lâu Văn Vũ gọi điện thoại cho anh nói đã tìm được chủ xe, đồng thời còn tìm đến