“Chồng à, em có cảm giác Nhị Bảo của chúng ta hẳn là vẫn còn sống!”
“Bà xã, em mệt quá rồi! Ngủ một giấc đi, đợi khi em bảo dưỡng thân thể thật tốt, anh sẽ cùng em đi thị trấn Hoa Yên đón Nhị Bảo về nhà”
Lúc này, sau khi Lục Khải Vũ nghe người hầu nhà họ Hoàng nói xong, căn bản cũng không tin tưởng Nhị Bảo còn sống.
Một đứa trẻ vừa mới tròn một tháng đã bị đánh đập suốt đêm, vết thương chồng chất bị ném vào bên trong ổ chó, nghe nói con chó kia còn liếm láp lên người đứa nhỏ một khoảng thời gian rất dài.
Khi người hầu nhận lệnh của Ngô Duy Khánh vào bên trong chuồng chó ôm cậu bé ra, con chó còn đang căn vào bả vai nhỏ bé và chuẩn bị ăn!
Nếu người đó đi vào chậm hơn vài phút, Nhị Bảo nói không chừng đến cả hài cốt không còn.
Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, trong hoàn cảnh như vậy, tỷ lệ nhiễm vi rút là một trăm phần trăm thì làm sao có hy vọng sống sót?
Chỉ là, những lời này, anh không dám nói lại với Mạc Hân Hy, anh sợ cô không chịu nổi.
Mạc Hân Hy cố chấp chỉ vào bức ảnh của Mạc Vũ Lý: “Chồng à, anh chưa nhìn thấy Nhị Bảo nhưng em đã nhìn thấy cậu bé.
Trong chín đứa con, cậu bé là người khỏe mạnh nhất và nặng nhất, khi mới sinh ra cân nặng đã hơn một ký rồi.
Rất xinh đẹp, rất đáng yêu, rất thích cười.
Mạc ‘Vũ Lý này trông rất giống cậu bé.”
“Hơn nữa, em vừa kiểm tra thông tin của Mạc Vũ Lý.
Thể chất từ khi còn nhỏ của cậu ấy rất tệ.
Cũng là sinh non, trước ba tuổi vẫn luôn luôn được bệnh viện nuôi dưỡng, em cảm thấy cậu ấy rất có thể chính là Nhị Bảo của chúng ta”
Lục Khải Vũ nhìn cô chằm chằm, thấy rõ ràng bên trong mắt cô tràn đầy ánh sáng hi vọng, anh không đành lòng đả kích cô đành vươn tay đóng máy tính lại.
“Được rồi, tất cả mọi người nói mẹ con đồng lòng, nếu như em cảm thấy cậu bé Mạc Vũ Lý này chính là Nhị Bảo của chúng ta, vậy chờ đến khi chuyện tập