9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Anh Lo Hết


trước sau


Sáng sớm ngày thứ hai, trong căn phòng 1601 của khu chung cư cao cấp Ánh Trăng, qua đi một buổi sáng náo động, mấy đứa bé đều được Tô Cẩm đưa đi học.

Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy uống hết chén thuốc bắc bổ máu và điều dưỡng thân thể xong thì xoa mái đầu cô, khen ngợi: “Ngoan quá.

Em nhớ ở nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác đã có anh lo hết rồi, em đừng quá bận tâm nhé!”
Mạc Hân Hy gật đầu một cái: “Được rồi mà.

Ơ nhưng mà, sao em lại có cảm giác Long Thiên gần đây gầy đi vậy nhỉ? Em thấy thằng bé ăn cũng nhiều lắm mà?”
Cô nhớ đến lúc ăn bữa sáng ban nãy, dường như Long Thiên ăn còn nhiều hơn Lục Bảo nữa.

Thế nhưng cô phát hiện khuôn mặt của thằng bé gầy rộc hẳn đi, thậm chí còn hơi ngả vàng nữa.

Điều này khiến trong lòng cô có đôi chút bất an, Long Thiên chắc không phải bị bệnh gì đấy chứ?
“Chồng à, Chủ Nhật này, hay là chúng ta dẫn thằng bé đi khám thử đi.


Thăng bé im lặng quá, thân thể con nó có thoải mái hay không cũng sẽ không chịu nói cho chúng ta biết đâu!”
Làm một người mẹ, cô chỉ hy vọng từng đứa bé con nhà mình có thể khỏe mạnh, vui vẻ mà lớn lên là quá tốt rồi.

Lục Khải Vũ cúi đầu xuống, cầm lấy chén thuốc bắc mà cô vừa uống cạn ban nãy, che giấu rất kỹ nỗi ưu tư của mình: “Em suy nghĩ nhiều quá đấy.

Thằng bé vẫn còn là con nít, biết đâu nó đang phát triển thì sao? Thăng bé cũng sắp bảy tuổi rồi, nếu không thoải mái thì con sẽ nói thôi”
Lục Khải Vũ xoa đầu cô, xoay người đưa chén thuốc cho Tô Cẩm.

“Tô Cẩm này, nếu như hôm nay không có chuyện gì bất thường, thì cô đỡ Hân Hy xuống lầu đi tới đi lui một chút nhé.

Chắc cô ấy ở nhà thấy ngột ngạt quá”
Sau khi nói xong, anh xoay người rời phòng, lên đường đi làm.

Chuyện Long Thiên trúng độc, không thể để cho Mạc Hân Hy biết chuyện của Nhị Bảo cũng đã khiến nếu để cô ấy biết thêm chuyện của Long Thiên ắc sẽ không thể chịu đựng nổi.

được.

Dựa theo tính cách của cô cô ấy đau lòng đến vậ nữa, cơ thể của cô Sau khi Lục Khải Vũ rời đi, Tô Cẩm bận bịu thu dọn phòng ăn lộn xộn là tàn dư mà mấy đứa bé để lại sau bữa cơm.

Mạc Hân Hy quay về phòng, tìm băng gạc, băng bó cho thật tốt vết thương trên người, sau đấy thay một bộ quần áo để ra ngoài.

Vì không muốn để cho Long Thiên và Lục Bảo đau lòng, và cũng vì để giữ được tập đoàn Long Uy, ngày hôm nay cô phải đến công ty Chân Thành một chuyến.

Tối hôm qua, cô

đã suy nghĩ rất lâu, nhà họ Mộ Dung đã tung ra tin tức, quyết định sẽ chỉ mạnh nhằm thu mua tập đoàn Long Uy cho bằng được.

Tập đoàn nhà họ Lục giờ đã có Ngô Duy Khánh, Lục Khải Vũ muốn dùng phương thức đầu tư nhằm trợ giúp Long Uy, phương thức này tuyệt đối sẽ không được Hội đồng quản trị nhà họ Lục thông qua.


Nhưng mà, Chân Thành thì không giống thế.

Cô hiện đang là cổ đông lớn nhất, cô và cả Lý Duy Lộc đều có quyền phát ngôn tuyệt đối.

Dù rằng nếu so sánh tập đoàn nhà họ Lục với Chân Thành, thì quy mô của công ty hoàn toàn không có cửa.

Nhưng ưu thế của Chân Thành là nó cũng trong ngành nghề an ninh, giống như tập đoàn Long Uy vậy.

Nếu như Chân Thành đồng ý hợp tác với tập đoàn Long Uy, hợp sức với nhau kiên quyết chống đối quyết định thu mua của nhà họ Mộ Dung.

Nói không chừng có khả năng sẽ bảo vệ được sản nghiệp nhà họ Long.

Vì vậy, cô đã thông báo cho Lý Duy Lộc rằng hôm nay Chân Thành sẽ tổ chực họp Hội đồng quản trị, thảo luận về chuyện hợp tác với Long Uy.

Tô Cẩm từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô bận đồ công sở, dặm vài nét phấn, đeo túi xách, rặt một vẻ sẵn sàng ra khỏi nhà, khiến cô ấy giật bắn mình.

“Hân Hy? Cô, cô định ra ngoài à?”
“Ừ, tôi có việc gấp cần ra ngoài xử lý một chút.

Trưa nay nếu tôi vẫn chưa về thì cô cứ ăn cơm trước đi nhé.”

Vừa nói, Mạc Hân Hy đã bước đến trước cửa, bắt đầu thay giày.

Tô Cẩm khẩn trương đuổi theo cô, không yên lòng mà hỏi: “Nhưng mà, vết thương trên người cô? Anh Khải Vũ chẳng phải đã nói cô phải ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương à!”
“Không sao đâu, Tô Cẩm à.

Tôi chẳng qua chỉ đến công ty Chân Thành một chuyến thôi, Lý Duy Lộc đã ở dưới lầu rồi, không có chuyện gì đâu”
Vừa nói, Mạc Hân Hy vừa mở cửa ra, dợm bước đến thang máy.

Chẳng biết tại sao, khi Tô Cẩm nghe thấy chuyện Lý Duy Lộc đứng ngay dưới lầu chờ cô, thì vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Cô ấy đột nhiên nghiến răng bảo cô một cách vội vàng: “Hân Hy, chờ tôi một chút.

Tôi đi chung với cô”
Nói xong, chẳng đợi cho Mạc Hân Hy trả lời, cô ấy đã xoay người chuẩn bị..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện