Khuôn mặt yếu ớt của người phụ nữ trước mặt, khá giống với cô dâu mặc váy cưới Trung Đông ngày hôm đó.
Chân bà ta bỗng nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi liệt xuống đất: “Cô, cô, cô là vợ của chủ tịch sao?”
Mạc Hân Hy đúng lúc đưa tay ra kéo bà ta một cái, bên trong giọng điệu lạnh lùng còn có hơi chút châm chọc: “Xem ra trí nhớ của bà Ngô đây, vẫn còn khá tốt đấy chứ!”
Trong phút chốc, sắc mặt Ngô Bảo Mai lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên đầu xuống: “À, ờ, cô Chủ tịch, hiểu lầm rồi, đây chỉ là sự hiểu lầm thôi”
“Hiểu lầm sao?” Mạc Hân Hy nhướng mày.
“Bà là nói việc bà đánh em gái Tô Cẩm của tôi là hiểu lâm, hay là vừa rồi việc tôi vô tình đánh bà là hiểu lầm hả?”
“Đó, đều là, đều chỉ là hiểu lầm!” Ngô Bảo Mai ngại ngùng nói.
Mạc Hân Hy buông bà ta ra, lùi lại một bước, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: “Nhưng mà, bà đã gọi cảnh sát rồi, vậy chúng ta hãy đến đồn cảnh sát giải thích cho rõ ràng đi! Dù sao ông xã tôi cũng không sợ xấu hổ gì đó”
Câu cuối, cô còn cố tình nói rất nặng.
Quả nhiên, sắc mặt của Ngô Bảo Mai càng tái nhợt hơn khi nghe câu nói cuối cùng này: “Cái này, thưa cô Chủ tịch, tôi đã quá bốc đồng và ngu ngốc.
Chuyện tôi đánh cô em gái này thật sự chỉ là hiểu lầm.
Thôi thì vầy đi, các người cứ đi trước đi, đợi đến khi cảnh sát đến đây, một mình tôi sẽ giải thích cho họ là được rồi.
“
“Cái này, e rằng không tốt lắm đâu! Dù sao bà cũng vừa gọi cảnh sát nói tôi định giết bà cơ mà!” Mạc Hân Hy cố ý nói.
Thân người của Ngô Bảo Mai lại chấn động, bà ta nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trước mặt cô vợ chủ tịch này thật sự là muốn mạng của bà ta mà!
Bà ta không thể ngờ rằng giữa họ không có chuyện thù oán gì, chẳng lẽ chỉ vì bà ta đánh cô gái hèn mọn kia thôi sao?
Tuy nhiên, việc trước mắt là phải xoa dịu được cô vợ chủ tịch tưởng chừng như vô cùng khó khăn này, dù sao với thực lực của nhà họ Ngô bây giờ vẫn không thể nào cạnh tranh được với nhà họ Lục.
Bà ta nhất định phải chịu đựng được nỗi nhục này, chờ tới khi nhà họ Hoàng làm chủ được nhà họ Lục, bà ta sẽ đòi lại đủ những sỉ nhục mình phải chịu hôm nay, thế cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Ngô Bảo Mai trưng lên một nụ cười đạo đức giả: “Làm sao có chuyện như vậy được? Vừa rồi là do tôi nói bậy