Người phụ nữ trung niên thấy Lý Duy Lộc thả chó của mình xuống thì đắc ý nhìn Mạc Hân Hy: “Thế nào? Có phải sợ rồi không?”
Chỉ là, bà ta còn chưa dứt lời thì chợt nghe “Bố lột tiếng, một bên má bà ta lập tức đau rát.
“Cô, cô cũng dám đánh tôi?” Bà ta che bên mặt đau rát, nhìn Mạc Hân Hy với ánh mắt không thể tin nổi.
Mạc Hân Hy không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nâng tay tát một cái lên bên má còn lại của bà ta: “Về nhà nói cho Ngô Duy Khánh biết rằng, bây giờ tập đoàn nhà họ Lục vẫn nghe người nhà họ Lục nói.
Còn chưa đến phiên nhà họ Ngô các người diễu võ giương oai đâu”
Vừa nấy khi nghe thấy người phụ nữ này nói nhà bọn họ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Lục, cô đã đoán được bà ta là người nhà họ Ngô.
Người nhà họ Ngô, dù là ai, chỉ cần dám đối xử với Nhị Bảo của cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
Người phụ nữ này nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi: “Cô, cô là ai mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?”
Mạc Hân Hy nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập hận ý, hận ý mãnh liệt này khiến cho cô trông có vẻ đáng sợ hơn.
“Bà là ai mà dám nói nhà mình là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Lục? Hình như nhà họ Lục không có người nào như bà thì phải?”
Mạc Hân Hy trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ mọng khế nhếch, tràn ra sự trào phúng.
Sự khinh thường và hận thù của cô khiến người phụ nữ trung niên khế run, vẻ mặt vốn đang kiêu ngạo không coi ai ra gì cũng thu bớt một ít Chỉ là hiển nhiên người phụ nữ trung