Nhưng mà cô ta còn chưa chạm được vào đôi mắt của Mạc Hân Hy thì Lục Khải Vũ đứng ở bên cạnh Mạc Hân Hy đã nhấc chân lên đá cô ta bay ra ngoài.
Thân thể của Đào Lệ Mãn bay theo hình vòng cung, rơi thẳng xuống dưới phía đám đông đang đứng ở bên dưới sân khấu.
Những người đứng bên dưới sân khấu la hét ầm ï và tìm cách tránh né.
Đầu của Đào Lệ Mẫn đập vào chiếc bàn đặt gần bục cao nhất, máu chảy dài trên trán.
Cô ta mở to mắt nhìn về hướng Lục Khải Vũ đang đứng trên sân khấu, sau đó thì ngất lịm đi.
“Trời ơi, cô ta, cô ta sẽ không chết chứ?”
Mọi người đều vây xung quanh cô ta nhưng không một ai dám tới gần.
Bởi vì bộ dáng lúc này của cô ta thực sự trông rất đáng sợ.
Trong lòng của Mạc Hân Hy cũng kinh sợ.
Mặc dù Đào Lệ Mẫn rất ác độc, cũng rất đáng giận nhưng nếu thật sự Lục Khải Vũ chỉ đá một cước đã khiến cô ta chết thì sẽ rất phiền phức.
Lục Khải Vũ ôm lấy thắt lưng của cô nói: “Em yên tâm đi, cô ta sẽ không chết được đâu”
Vừa nấy, anh không có dùng hết sức lực.
Tình huống xấu nhất có thể ảnh hưởng chút tới nhan sắc của cô ta thôi.
Tuy nhiên, để đảm bảo chắc chắn, anh vẫn nhìn về phía Lạc Chính Hoa: “Anh mau đi nhìn xem cô ta thế nào rồi?”
Lạc Chính Hoa tức giận thở phì phò, anh ta trừng mắt nhìn anh nói: “Tại sao lại là tôi chứ? Tôi là bác sĩ khoa nam chứ không phải là ngoại khoa đâu”
Tuy răng miệng nói như vậy nhưng mà Lạc Chính Hoa vẫn chạy nhanh tới.
Anh ta kiểm tra qua một lượt cho Đào Lệ Mã Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ: “Người không chết được đâu.
Chẳng qua là cần phải nhanh chóng đưa cô ta tới bệnh viện.
Cô ta bị gãy xương sườn, còn có thể bị chấn động não nữa”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Được rồi.
Anh hãy mau chóng đi sắp xếp.”
Sau đó, anh quay đầu lại về phía của bảo vệ nói: “Các anh mau đi tìm cái cáng tới đây, sau đó nâng cô ta đi ra ngoài đi.
Đừng để làm ảnh hưởng tới bữa tiệc”
Bảo vệ mau chóng tìm tới một tấm ván gỗ.
Lạc Chính Hoa đứng ở giữa chỉ huy, bọn họ nâng Đào Lệ Mãn lên cáng rồi đưa ra khỏi cửa khách sạn.
Xe cứu thương đã chờ ở bên ngoài.
Sau khi Đào Lệ Mẫn bị nâng đi rồi, Lục Khải Vũ nhìn về phía các vị khách ở dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, anh giải thích: “Tất cả mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đấy.
Vừa mới ban nãy, tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi.”
Mấy vị khách ở đây