Mọi người đều mở to mắt, muốn xem thử rốt cuộc Chủ tịch trẻ tuổi của Tập đoàn nhà họ Lục bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như thế nào.
Nhưng, trên màn hình lớn không hề xuất hiện phòng khách sạn, cũng không xuất hình bóng dáng của Lục Khải Vũ.
Hình ảnh mà mọi người nhìn thấy lại là video giám sát thường ngày của cửa hàng bánh ngọt Midore.
Mai Huyền My đang nghiêm túc làm việc ở cửa hàng bánh ngọt.
Cửa của cửa hàng bánh ngọt bị người ta đẩy mở, sau đó một dáng người cao ráo, trên mặt trang điểm tinh tế, mặc trên mình bộ đồ hàng hiệu, bước đi trên chiếc giày cao gót đi vào, là nhà thiết kế hoàng đầu của Công ty Trang trí nội thất Nguyệt Tú, Đào Lệ Mẫn.
Cô ta nhìn ngó xung quanh, sau khi phát hiện trong cửa hàng không có ai thì thẳng tay kéo mạnh Mai Huyền My đến phòng tạp hóa ở trong góc của cửa hàng bánh ngọt Midore.
“Mai Huyền My, hôm qua, sau khi cô tan làm, vì sao không đi học thôi miên? Cô biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để đăng ký cho cô vào lớp này không?” Giọng điệu Đào Lệ Mẫn cao ngạo, nghiêm khắc, vênh váo.
Mai Huyền My bị dọa sợ đến run cầm cập, cúi đầu, vâng dạ trả lời: “Tổng giám sát Đào, tôi, tôi không muốn làm loại chuyện đó”
“Cô không muốn?” Đào Lệ Mẫn nâng cao giọng nói, đưa tay lên cao muốn đánh Mai Huyền My, nhưng đến giữa không trung thì lại kìm lại được.
“Vì sao? Cho tôi một lý do” Cô ta tức giận hỏi.
“Chuyện đó, Tổng giám sát Lam là người tốt, tôi không làm tổn thương chị ấy.
Xin chị đấy, Tổng giám sát Đào.
Chị tha cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn làm chuyện đó.” Vừa nói, Mai Huyền My vừa kéo cánh tay Đào Lệ Mẫn, khóc lóc cầu xin.
Nhưng, Đào Lệ Mẫn chẳng hề để tâm tới, vẫn lạnh giọng như cũ.
“Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu như cô không làm thì đợi đó mà thu dọn thi thể cho em trai cô đi.
Lần này cậu ta đã nợ đến một tỷ rưỡi tiền cờ bạc đấy”
Lời Đào Lệ Mẫn nói ra giống như một cây búa lớn đập mạnh lên người Mai Huyền My.
Cơ thể Mai Huyền My run rẩy, lắc lư, sau đó vang lên một tiếng: “Huych” Mai Huyền My quỳ xuống trước mặt Đào Lệ Mẫn.
“Tổng giám sát Đào, tôi cầu xin chị, xin chị cứu em trai tôi lần nữa.
Một lần cuối cùng.
Tôi biết chị yêu Tổng giám đốc Luc, nhưng mà, yêu một người không phải là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc là được rồi sao? Vì sao chị cứ nhất quyết phải làm như vậy?”
Đào Lệ Mẫn bị một câu nói nói trúng tim đen, đưa tay nắm chặt lấy cổ Mai Huyền My: “Cô đang nói nhăng cuội gì vậy hả?”
Mai Huyền My cười thê thảm: “Tổng giám sát Đào, chị tưởng chị có thể giấu tất cả mọi người sao? Chẳng qua chỉ là chúng tôi không