Mạc Vũ Lý ôm lấy ngực của mình, cậu bé nhìn bọn họ với vẻ mặt buồn bã nói: “Mấy người nói lời này thật khiến tôi đau lòng đấy.
Vừa nãy ở bên dưới, tôi vẫn luôn lo lắng cho mấy người.
Vì bảo vệ bố mẹ mấy người mà tôi còn cãi nhau với mấy người xung quanh nữa.
Chúng ta là bạn học, khi gặp khó khăn đương nhiên tôi sẽ ra tay giúp đỡ mấy người rồi”
Cậu bé bày tỏ tình cảm chân thành tha thiết, còn chớp chớp đôi mắt, cố nén mấy giọt nước mắt.
Lục Minh Húc nghi ngờ nhìn cậu bé hỏi: “Cậu lo lắng cho chúng tôi sao?”
Lục Tấn Khang nhìn thẳng vào cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lơi nhưng lạnh lùng khẽ mỉm cười nói: “Mạc Vũ Lý, tôi vừa mới nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của cậu đấy.
Chắc cậu còn ước gì nhà họ Lục chúng tôi gặp phải tai họa để còn mỉm cười chế giễu chứ gì?”
Mạc Vũ Lý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tấn Khang nói: “Cậu, vừa nãy không phải các cậu đang ở trong phòng nghỉ hay sao? Làm thế nào mấy người có thể nhìn thấy tôi chứ?”
Lục Tấn Khang nói với vẻ mặc đầy đắc ý: “Cậu bị lộ tẩy rồi chứ gì?
Bạn học Mạc Vũ Lý à, làm người thì vẫn nên thành thực thì hơn.
Cậu cần gì phải giả vờ như thế?”
rộng lượng như tôi thì mấy người không nên trêu chọc tôi, cười nhạo tôi hay đặt biệt danh cho tôi nữa”
Cậu bé cứ nói huyên thuyên mãi không dứt.
Lục Minh Húc và những người khác thực sự thấy cậu bé có chút phiền phức, bọn họ dùng sức bịt lỗ tai lại.
“Được rồi, Mạc Vũ Lý, mấy lời của cậu nói dài dòng quá.
Chúng tôi vẫn còn có việc khác, cậu cứ chậm rãi chơi đi nhé!”
Sau khi nói xong thì Lục Minh Húc nhìn thoáng qua Lư Bạch Khởi đang năm trên mặt đất không ngừng kêu rên, cậu bé vẫy tay với bảo vệ nói: “Các chú nâng chú ấy tới nhà họ Lư đi”
Sau đó, ba anh em bọn họ liếc nhìn Mạc Vũ Lý, lắc đầu không nói nên lời, nắm tay nhau cùng đi về phía bố mẹ của bọn họ.
Mạc Vũ Lý thấy bản thân mình nói nhiều như vậy nhưng lại bị đối phương thẳng thừng bỏ qua thì trong lòng cảm thấy buồn bực.
“Đây là mấy người gì vậy, không phải chỉ là có nhiều anh em thôi sao? Có