Mấy đứa nhóc kia mặt lạnh không biểu cảm đi qua, nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế sô pha cực lớn trong phòng khách.
Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đẹp trai tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ trong phòng khách nhà họ Lục.
Nhìn nhóm chất trai khả ái, bà Lục vui vẻ, nhanh chóng đứng dậy, gọi với vào trong nhà bếp: “Dì Lý, nhanh lên, đừng để chắt trai ngoan của tôi bị đói”
Sau khi nói xong, bà cũng giống mẹ Lục, dường như không hề nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của đám cháu trai, vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ của đứa này, xoa xoa cái đầu nhỏ của đứa khác.
Khuôn mặt mấy đứa trẻ không biết làm sao, cảm thấy tâm trạng mình thật là mệt mỏi.
Minh Húc nhìn thoáng qua Tấn Khang bên cạnh, giọng nói đây cảm giác thất bại: “Quả nhiên, khoảng cách thế hệ giữa chúng ta và các bà mẹ quá xa xôi: Tử Tín nhìn anh trai một cái, có phần do dự nói: “Anh cả, bằng không cứ như vậy đi.
Anh nhìn bà nội đi kìa, chúng ta hoàn toàn chẳng có cách nào nói chuyện tiếp với bà nội cả”
Đám nhóc con nhìn về phía mẹ Lục, lúc này mẹ Lục đã sắp xếp xong chỗ ngồi cho đám cháu trai ngoan, giờ đang đi chào hỏi ba cô cháu gái đáng yêu.
Bà dùng một tay ôm Tư Nhã: “Tư Nhã, hôm nay nhiều người như vậy, lúc cháu ở trên sân khấu có sợ hãi không?”
Ở nhà họ Lục, tất cả mọi người đều cẩn thận che chở cho Tư Nhã, tình trạng tự kỷ của cô bé về cơ bản đã khỏi hẳn, thế nhưng lúc gặp nhiều người, đặc biệt là gặp người xa lạ, bé vẫn sẽ sợ.
Tư Nhã ôm cổ mẹ Lục, nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Mẹ Lục bị biểu cảm ngốc ngốc đáng yêu của bé chọc cười, bà nhéo.
nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Vừa gật đầu vừa lắc đầu là sợ hay không sợ hả?”
Tư Nhã nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ: “Ban đầu có sợ, nhưng về sau có anh, có cha mẹ, Tư Nhã không sợ”
Mẹ Lục tràn đầy nghỉ hoặc: “Đứa nhỏ này nói gì thế, vì sao bà nội lại nghe không hiểu?”
Tấn Khang và Minh Húc liếc nhìn nhau, sau đó Minh Húc đứng dậy đi qua, dẫn mẹ Lục đến trước sô pha.
Tấn Khang dời một cái ghế từ phòng ăn tới: “Bà nội, bà ôm em gái quá mệt rồi, bà ngồi xuống trước đi ạ”
Dù mẹ Lục có rất nhiều