Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua chỗ bị thương trên bụng cô, nhẹ nhàng cúi người xuống.
Chỗ nóng bỏng của anh kề sát vào người Mạc Hân Hy: “Vợ à, em biết rõ em đang bị thương, không thể… Đồ thối tha này, em rõ ràng đang muốn tra tấn anh đúng không?”
Chóp mũi anh chống lên chóp mũi Mạc Hân Hy, hô hấp hai người quyện lại với nhau.
Trong giọng nói trầm thấp là đau đớn đang hết sức đè ép.
Mạc Hân Hy chủ động khẽ hôn lên môi anh một cái, nhớ đến chuyện anh đi thắt ống dẫn tinh vì mình thì hốc mũi ê ẩm, vành mắt đỏ lên.
“Chồng ơi, cám ơn anh, cám ơn anh đã yêu em như thế”.
Cô ôm chặt lấy Lục Khải Vũ, lại một lần nữa chủ động dâng lên nụ hôn của mình.
Lục Khải Vũ hôn trả lại cô một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng ôm cô thở hổn hển: “Vợ à, đừng nhúc nhích, đừng tra tấn anh nữa.
Nếu em thực sự có ý nghĩ cám ơn anh yêu em thì chờ khi vết thương trên người em tốt lên rồi mình nói chuyện tiếp được không?”
“Đây không phải là em đang cám ơn anh yêu em, đây rõ ràng là em muốn mạng của anh mà”
Nói xong, Lục Khải Vũ cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp đứng dậy, vọt vào phòng tắm.
“Chồng ơi, anh muốn làm gì?” Mạc Hân Hy đứng dậy, lúc nhìn đến chỗ nào đó trên người Lục Khải Vũ thì mặt cô lập tức xấu hổ đỏ bừng.
Lục Khải Vũ thở phì phò nhìn cô, nghiến răng nói: “Anh đi tắm nước lạnh đã”
Mạc Hân Hy như đứa bé mắc sai lầm, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, thật xin lỗi, em không cố ý”
Chỉ là trong lòng cô thấy cảm động nên muốn chủ động bày tỏ một chút tình yêu của mình với anh, thật sự không cố ý.
Thấy khuôn mặt thẹn thùng, biểu cảm co quắp cúi đầu của cô có phần đáng yêu, Lục Khải Vũ cảm giác mình thật sự sắp không kiềm chế được.
“Chờ vết thương của em lành lại, anh nhất định sẽ làm cho em không xuống giường được”
Bỏ lại câu nói này, anh vội vàng vọt vào phòng tắm.
Mạc Hân Hy nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, nghĩ đến lời Lục Khải Vũ vừa mới nói, cùng với chuyện có thể xảy ra sau khi vết thương của cô tốt lên.
Cả