Tư Nhã thì lại giơ tay ra, ngọt ngào nói: “Mẹ, ôm”
Mạc Vũ Lý nấp ở sau lưng Mạc Hân Hy, lộ ra nụ cười mê người với ba em gái nhỏ xinh đẹp: “Hi, các em xinh gái, chào các eml”
“Hứ” Ba đứa bé gái gần như trừng mắt cậu cùng một lúc, sau đó đầu quay sang một bên không nhìn cậu.
Nhìn ba đứa bé gái mặt mũi tính cách giống nhau, Mạc Vũ Lý có chút bất đắc dĩ.
“Không phải nói anh ở nhà trông bọn trẻ sao? Sao lại dẫn chúng ra đây?” Cô nhìn Lục Khải Vũ, giọng có chút oán trách.
Lục Khải Vũ vừa nãy đứng từ xa nhìn thấy cô ôm một đứa bé trai, lúc đấy dựa vào ánh đèn không mờ mịt của đèn chân không gắn ở ngoài cửa anh mới nhìn rõ gương mặt của đứa trẻ này.
Là nó, là đứa trẻ có gương mặt rất giống với Hồ Ly Huyền Sắc Mạc Vũ Lý, là thăng nhóc từng dùng mười xiên thịt nướng lừa đi ba triệu rưỡi của anh.
Nhìn như này, chắc vừa nãy Hân Hy nhận cậu thành Nhị Bảo.
Bởi vì chuyện của Nhị Bảo, cảm xúc của cô gần đây có chút phức tạp, luôn âm ï nói Mạc Vũ Lý chính là Nhị Bảo, đứa bé này rất giống Mạc.
Vũ Lý, vừa nãy Hân Hy ôm cậu thân mật như vậy, chắc chắn là coi cậu thành Nhị Bảo rồi.
Thấy Lục Khải Vũ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Mạc Vũ Lý hơi chột dạ, giơ tay ra nắm chặt góc áo của Mạc Hân Hy.
“Nghĩ cái gì đấy? Sao không nói chuyện?” Thấy Lục Khải Vũ rất lâu không mà không trả lời, Mạc Hân Hy nâng cao âm điệu lên.
Lục Khải Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích: “À, là như thế này, bọn trẻ thấy em mãi không về, ở nhà làm ầm ï lên, anh cũng không có cách nào khác, mới đem bọn nó ra đây tìm em”
Nói xong, anh dắt các con đi đến.
“Đứa trẻ này là..” Anh chỉ vào Mạc Vũ Lý sau lưng Mạc Hân Hy.
Mạc Vũ Lý nhịn không được trợn mắt một cái.
Lục Khải Vũ, giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, ánh mắt gì vậy? Chúng ta