Cô bất chấp đeo giày cho cậu, trực tiếp ôm cậu vào trong lòng, cảm động nói: “Đừng sợ, bọn họ không nhận cháu, dì nhận cháu.
Cháu làm con nuôi dì.
Giọng điệu của cô kiên định, tình cảm chân thành.
Mạc Vũ Lý bị cô đột nhiên ôm vào lòng, sửng sốt một chút.
Bởi vì vừa nãy ở cổng trường nên trên người cô có mùi bụi đất nhàn nhạt.
Nhưng, Mạc Vũ Lý bị bệnh sạch sẽ nhẹ một chút cũng không cảm thấy khó ngửi, một chút cũng không ghét bỏ.
Ở trong lòng Mạc Hân Hy, cậu cảm nhận được sự an toàn, ấm áp trước đây chưa từng có.
Đến cả mẹ ruột Mạc Tình của cậu cũng chưa từng cho cậu cảm giác như vậy.
Cái ôm này, rất giống cái ôm của mẹ.
Không biết vì sao, nước mắt của mạc Vũ Lý đột nhiên trào ra.
“Cảm ơn dì.
Có câu này của dì, cháu rất vui”
Lần đầu tiên trong đời, cậu chủ động giơ tay ra ôm lấy đối phương.
Người dì này, nếu là mẹ ruột của cậu thì thật tốt!
Trong lòng cậu đột nhiên rất ghen ty và ngưỡng mộ với anh em Minh Húc.
Trong cơn gió mát lạnh của mùa thu, dưới ánh đèn mờ nhạt, Mạc.
Hân Hy cứ ôm Mạc Vũ Lý như thế, người không biết còn nghĩ rằng bọn họ thực sự là mẹ con!
Sau đó, hình ảnh ấm áp này vẫn duy trì hai phút.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét non nớt.
“Họ Mạc quê mùa kia, cậu không cần mặt mũi nữa rồi à, vậy mà để mẹ tôi ôm cậu”
Mạc Hân Hy và Mạc Vũ Lý cùng lúc ngẩng mặt lên, nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn nhà họ Lục, đem theo tám đứa con của anh khí thế hùng hổ, chậm rãi đi về phía của họ.
Lục Vũ Bách trực tiếp đi đến kéo Mạc Vũ Lý trong lòng Mạc Hân Hy ra.
“Họ Mạc quê mùa kia, làm cái gì đây, đây là mẹ của cậu sao? Cậu dựa vào cái gì mà ôm không nỡ buông tay chứ”
Mẹ của cậu, bình thường muốn ôm một cái, bố đều sẽ ngăn lại,