“Anh ta thật sự muốn vì con tiện nhân đó mà muốn giết tôi?”
Sau khi thứ đồ trong miệng được lấy ra, Hoàng Bảo Mai phun ra một ngụm máu, nói.
Mạc Hân Hy đứng dậy, chậm rãi bước tới, nắm lấy tóc cô ta: “Hoàng Bảo Mai, hôm nay những thứ này đều là cô đáng phải nhận.”
“Bảy năm trước, cô vì chồng cũ giả có thai, sau đó mua một đứa trẻ.
Sau cùng cô đối xử với đứa trẻ đó như thế nào? Năm mươi roi này đã là quá hời cho cô rồi”
“Giả dụ năm đó cô có một chút lương tâm, buông tha cho đứa trẻ đó, cho dù là không muốn đem nó đến viện mồ côi cũng được, hôm nay cô sẽ không bị tôi trói ở đây”
Những lời cô nói khiến Hoàng Bảo Mai hơi sững sờ.
“Cô, cô là vì đứa trẻ đó, chứ không phải vì chuyện tên họ Bàng kia cho tiền các cô sao?”
“Trưởng phòng Bàng là một người tốt, người đàn bà độc ác như cô, ai gặp cũng muốn giết.
Bọn tôi thay anh ấy dạy dỗ cô là chuyện nên làm thôi.” Mạc Hân Hy cố ý khiến Hoàng Bảo Mai hiểu lầm, đào lên mâu thuẫn giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Bàng.
“Vậy, vậy đứa bé đó, các người và nó có quan hệ Năm đó cô ta hỏi cấp dưới, đứa trẻ đó là mua từ bọn buôn người ở một vùng núi hẻo lánh, là một đứa trẻ bị người thân bỏ rơi.
Vì vậy, sau khi chuyện này bị bại lộ, cô ta mới ngược đãi nó một cách trắng trợn, giày vò nó để giải toả cơn giận trong lòng.
Một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, cho dù chết đi cũng không có ai đau lòng.
“..?”
Nhưng mà, lúc này Hoàng Bảo Mai sinh ra hoài nghỉ với cách mình đã làm năm đó.
Không lẽ đứa trẻ đó không phải bị người thân bỏ rơi ở một vùng núi hẻo lánh?
Tiếp theo đó, Mạc Hân Hy chứng thực suy nghĩ của cô ta.
“Cô rất thông minh, nhưng đã quá muộn rồi.
Bố mẹ của đứa trẻ đó †ìm nó bảy năm rồi, nó là máu thịt trong tim của bố