“Cứu mạng, cứu mạng với!” Sau khi nói năng lộn xộn, cô ta bắt vùng vẫy, gân cổ hét lên.
Cô ta nghĩ rằng động tĩnh bên ngoài là có người đã phát hiện chuyện trong này, có người đến cứu cô ta rồi.
Chân mày Mạc Hân Hy nhíu lại thật chặt: “Bịt miệng cô ta lại, đánh cô ta ngất đi rồi vứt trước của nhà họ Hoàng.
Ngay sau đó, Hoàng Bảo Mai bị đánh ngất, bị nhét vào bao tải, bị khiêng ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh tầng một, Mạc Vũ Lý thấy đám người Lý Toàn đuổi đến rồi, hoảng hồn xoay người bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, thì đã bị bắt lại rồi.
Lý Toàn ôm cậu bé, trực tiếp đi đến trước mặt Mạc Hân Hy.
Mạc Vũ Lý che mắt lại, vẻ mặt chật vật kinh hãi: “Thả cháu ra, cái gì cháu cũng chưa nhìn thấy.
Cháu chỉ là bị lạc đường thôi.
Thật sự cháu chưa nhìn thấy gì cả”
Trong lòng cậu thật sự vô cùng sợ hãi.
Cậu không ngờ rằng, mẹ của Lục Minh Húc, một người dì mềm yếu, thanh tú, nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần, vậy mà lại có một mặt ác độc đến như vậy.
Người phụ nữ họ Hoàng kia đúng thật không phải là thứ tốt lành gì.
Vừa già vừa xấu, lại còn thêm hống hách không ai bì nổi.
Nhưng mà, giữa bọn họ có thù hận gì, mà lại khiến mẹ của Lục Minh Húc đánh bà ta máu me bê bết như vậy, còn thả chó cắn bà ta nữa.
Cảnh tượng đáng sợ vừa nãy kích thích nghiêm trọng đến trí óc non nớt của cậu.
Cho nên, khi cậu bị người ta cưỡng chế đưa đến trước mặt Mạc Hân Hy, cả người cậu đều run rẩy.
Cậu thật sự rất sợ, người mẹ của Lục Minh Húc trước mặt cậu, sẽ u diệt khẩu.
“Là cháu?” Mạc Hân Hy hơi kinh ngạc khi thấy rõ mặt mũi của Mạc Vũ Lý.
“Sao cháu lại ở đây?” Đứa bé trai này nhìn rất giống Nhị Bảo, cô thả lỏng ngữ khí.
Mạc Vũ Lý không dám nhìn cô, cúi đầu dùng âm thanh run rẩy nói: “Cháu, cháu nghịch ngợm, lén chạy ra ngoài chơi, bị lạc đường rồi”
giết Nhìn thấy