Editor: Măng cụt
Công ty chuyển nhà đến muộn hơn một chút.
Cúp điện thoại của Trần Vũ không bao lâu, Hứa Tố nhận được một tin nhắn nhận hàng, từ công ty gửi nội dung chính là 【 hôm nay chuyển nhà 】, cuối tin nhắn viết một câu, sau khi đồ chuyển đến, vui lòng báo cho nhân viên vận chuyển mã nhận hàng sáu chữ số.
Đáy lòng hiện lên dự đoán không tốt.
Ngay sau đó công ty chuyển nhà gọi điện đến, nói đồ đã tới dưới tầng rồi.
Hứa Tố ôm tia hy vọng cuối cùng xuống dưới tầng, khi ở trong thang máy vẫn suy nghĩ có thể là ai tặng cho anh ta chậu cây xanh lớn, hoặc là sô pha Trần Nhất Gia nói phải cho anh ta.
Hy vọng to bằng móng tay của Hứa Tố đã tan biến khi nhìn thấy những chiếc thùng đã được chuyển đến ở trên mặt đất.
Nhân viên vận chuyển lấy di động ra, rộng rãi hỏi anh: “Anh Hứa đúng không, đây là đồ cô Trần ủy thác chuyển đến đây, xin kiểm tra một lượt đồ trong thùng có còn nguyên vẹn không.
”
Hứa Tố chết lặng nhìn nhân viên vận chuyển mở thùng ra, trong rương này là áo sơ mi của anh ta.
Áo sơ mi được gấp gọn gàng, Trần Vũ thậm chí tốt bụng đặt vào một cái giấy thơm đã dùng.
Nhân viên vận chuyển lại xác nhận với anh ta một lần, Hứa Tố gật đầu.
“Xin hỏi có cần chúng tôi chuyển lên không?”
Hứa Tố: “Hử?”
Nhân viên vận chuyển giải thích: “Vì có một số chủ nhà có thói quen riêng tư, muốn tự dọn xuống tầng hoặc dọn về nhà ở, cho nên chúng tôi đều sẽ hỏi một lần.
”
Hứa Tố lắc đầu, cụp mắt: “Giúp tôi chuyển lên đi.
”
“Được!”
Tổng cộng tám cái thùng, Trần Vũ để ở nhà họ ba năm, mọi dấu vết liên quan đến anh ta đều bị xóa sạch.
Hứa Tố đờ đẫn lấy cái cốc đánh răng từ trong thùng ra, đây là Trần Vũ mua cho anh ta, cùng với vịt Daisy của Trần Vũ là một đôi.
Anh ta lại lấy ra chiếc măng khuy măng sét, đây cũng là Trần Vũ mua cho anh ta, anh ta rất thích đeo nó.
Chờ đến lượt cái thùng cuối cùng, Hứa Tố dừng lại ôm ra một cái hộp cuối cùng.
Anh ta đem toàn bộ thư Trần Vũ từng gửi anh ta thời năm nhất đại học giữ lại, vẫn luôn cất ở cái hộp này, hiện tại Trần Vũ đem hộp trả lại anh ta.
Hứa Tố mở hộp ra, trên phong thư vẫn còn thoang thoảng mùi hương.
Anh ta hơi phát run, mở trang đầu của bức thư, nhìn thấy nét chữ luôn thanh tú, “Hứa Tố, chào buổi sáng.
”
Trần Vũ trước kia, nhất định là thích anh ta, mỉm cười, đặt bút viết những chữ đó.
Hứa Tố lấy lá thư che mặt, trong nháy mắt, lại nhanh chóng lấy ra, sợ nước mắt làm ướt lá thư.
Nhưng đã không còn kịp rồi, bốn chữ đầu thư*, hiện tại chỉ còn lại “Chào buổi sáng”.
*“Hứa Tố, chào buổi sáng” trong tiếng trung là 许溯,早安
Tên anh ta bị nước mắt ướt nhẹp, nhòe đi, mờ không còn rõ.
Hứa Tố ôm lấy thư gục đầu xuống, cánh tay vô lực dựa vào một bên.
Mấy ngày này anh ta đã dần dần nghĩ thông suốt, hiện tại Trần Vũ muốn rời khỏi anh ta, không sao, anh ta vẫn có thể theo đuổi Trần Vũ một lần nữa, Trần Nhất Gia cùng Minh Dương đều sẽ giúp anh, hoa tươi không được, vậy thử từng cách từng cách một.
Không có ai cảm thấy Trần Vũ không yêu anh ta.
Hứa Tố cũng cho là như vậy, vì từ xưa đến nay Trần Vũ chỉ thất vọng đối với anh ta, lại chưa từng nói không yêu.
Anh ta có thể gửi WeChat cho Trần Vũ, biết địa chỉ của cô, đây chỉ như là đi công tác, chờ đến lúc Trần Vũ tha thứ thì anh ta có thể trở về, lại ôm Trần Vũ mềm như bông vào lòng như cũ.
Nhưng vì sao Trần Vũ lại chuyển toàn bộ đồ dùng của anh đến đây chứ?.
Hứa Tố cố gắng tìm kiếm lý do.
Ồ đúng rồi, trước kia lúc Lâm Thiên giận dỗi, cô ta cũng thích trả lại quà mà anh ta đã tặng, còn ầm ĩ đòi chia tay với anh ta.
Nhưng Trần Vũ đưa tất cả thư cô từng gửi cho anh ta tới đây, khiến anh sợ hãi đến mức hoảng loạn trước một suy nghĩ không thể giải thích được của bản thân.
Hứa Tố vội vàng lấy điện thoại di động, luống cuống tay chân gọi điện Trần Vũ.
Di động không bắt máy.
Anh ta lại gửi WeChat cho cô, anh ta muốn biết tại sao Trần Vũ đưa những thứ này tới đây, hoặc là nôn nóng muốn biết được ý nghĩ từ giọng điệu của cô.
Có phải Trần Vũ muốn chặt đứt quan hệ với anh ta không?.
Đúng là Trần Vũ quyết định cắt đứt quan hệ với Hứa Tố.
Đặc biệt là Lâm Thiên lại xuất hiện ở dưới tầng nhà cô lần nữa.
Sắc mặt Lâm Thiên rất kém, giống như bị rút mất năng lượng, cô ta dùng sức ấn chuông cửa, Trần Vũ gọi bảo vệ, bảo vệ khó xử nói vị tiểu thư này uy hiếp muốn gọi cho 110.
Trần Vũ thầm nói trong lòng, tùy cô ta vậy.
Nhưng cuối cùng không muốn làm khó bảo vệ, khi xuống dưới tầng, có hai bảo vệ đứng bên trái và bên phải cạnh Lâm Thiên, có lẽ là sợ Trần Vũ gặp tình hình nguy hiểm đến tính mạng, thí dụ như Lâm Thiên đột nhiên lấy ra một lọ axit đậm đặc.
Khu chung cư từng xảy ra một chuyện như vậy, người chồng ngoại tình, tiểu tam được thu xếp ở tiểu khu này, nhìn người vợ có vẻ bình tĩnh, nhưng chờ tiểu tam đi xuống tầng lại trực tiếp tạt axit vào người.
Sau vụ việc đó, nhóm bảo vệ tiểu khu càng thêm cẩn thận.
Lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy “Tiểu tam” chạy tới cửa gây rối với chính thất, còn là chính thất đã “Chia tay để cho bọn họ yêu nhau”.
Lâm Thiên nhìn thấy Trần Vũ, duỗi tay tới kéo cô, xin cô: “Có thể đến thăm mẹ tôi một lần nữa không?”
Trần Vũ hỏi cô ta có phải ngày hôm qua nói còn chưa đủ rõ ràng không, cô và Hứa Tố đã ly hôn rồi.
Lâm Thiên lại khóc, Trần Vũ bị cô ta khóc đến đau đầu, lúc này cô lại khâm phục Hứa Tố, cho dù là khi cấp 3 hay là hiện tại tính cách Lâm Thiên thay đổi không nhiều, Hứa Tố có thể chịu nổi cũng là rất giỏi.
Nếu có người cứ khóc nháo bên tai, Trần Vũ sẽ suy nhược thần kinh mất.
Tối hôm qua, Lâm Thiên và Trần Tú Lan nói đã nói xin lỗi Trần Vũ, cô ta cho rằng chuyện này đã kết thúc.
Thậm chí, còn có một chút mừng thầm.
Bởi vì Trần Vũ ly hôn với Hứa Tố, do Trần Vũ đề nghị, vậy nếu cô ta có nhiều thời gian ở bên Hứa Tố hơn thì Hứa Tố có thể hồi tâm chuyển ý không?.
Nhưng Trần Tú Lan nói: “Được, mẹ phải gọi điện cho Trần Vũ.
”
Lập tức Lâm Thiên trở nên luống cuống, cô ta vô cùng sợ hãi, đầu tiên là trốn tránh, nhưng Trần Tú Lan hiểu rõ cô ta, bèn trực tiếp hỏi Trần Vũ như nào rồi.
Lâm Thiên chỉ có thể nói chuyện ly hôn cho Trần Tú Lan.
Trần Tú Lan tức giận bèn gác máy.
Cho nên Lâm Thiên chỉ có thể tới cầu xin Trần Vũ, hy vọng Trần Vũ có thể xoa dịu Trần Tú Lan một chút, nhìn thấy Trần Vũ không muốn, cô ta khóc lóc nói: “Cô có thể gọi điện cho mẹ tôi không, tôi biết sai rồi, nhưng mẹ tôi không tha thứ cho tôi.
”
Trần Vũ không muốn liên quan đến bọn họ một chút nào nên cô từ chối.
Nhìn thấy Lâm Thiên thẫn thờ đi ra khỏi tòa nhà, Trần Vũ