Sau kì nghỉ Tết dương lịch, học sinh chuẩn bị nghênh đón kì thi cuối học kì 1.
Ai nấy đều căng thẳng do thành tích của lần kiểm tra này sẽ quyết định kì nghỉ đông của họ sẽ “nở hoa” hay “bế tắc”.
Một là được ngồi nhà chơi game cho đến hết kỳ nghỉ, còn hai là bị ném vào các lớp học bổ túc để bồi dưỡng.
Trần Vũ thì bận rộn hơn một chút, trong thời gian mang thai cô Trương không được khỏe lắm thế nên cô đã giúp đỡ đảm nhiệm công việc giáo viên chủ nhiệm.
Nếu sang học kỳ sau, cô Trương vẫn không tới được thì phòng giáo vụ có thể sẽ để cô trực tiếp đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm.
Ngoài ra, sau kỳ nghỉ đông thì lần thi đấu đầu tiên của OM sẽ bắt đầu.
Khi đó phòng giáo vụ có thể sẽ để cho giáo viên khác đảm nhiệm chức vụ giáo viên phụ đạo của OM.
Nhưng hiện tại, cô vẫn cần giúp học sinh lên ý tưởng thiết kế làm thành bản kế hoạch và đem nộp cho tổ thi đấu.
Nhìn chung, Trần Vũ đã có một kỳ nghỉ tết dương lịch rất thoải mái, nhưng sau khi trở lại làm việc, cô hận mình không thể mọc một đôi cánh tàng hình vì sự bận rộn này.
“Cô Trần, Tề Phi Nhai lớp các cô ấy, gần đây sao đi học mà cứ ngủ hoài vậy?”
“OM cũng chiếm dụng nhiều thời gian của học sinh quá, cô Trần, cô phải điều chỉnh lại chút đi.”
“Kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi…”
Trần Vũ mỉm cười chào hỏi các giáo viên khác, sau khi đi một vòng, khuôn mặt của cô trở nên cứng đờ.
Cô thoáng nhìn qua cô Trương đang đứng bên cạnh cười mỉm như xem một vở kịch, cô gật đầu với cô ấy.
“Chị đừng cười nữa mà….”
Cô Trương nhướng mày: “Còn cười nữa, chủ nhiệm Tiểu Trần của chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Em sẽ cáo trạng với học sinh lớp chị!”
Trần Vũ cúi người xuống, cau mày, nghiêm trang nói với bụng của cô Trương, “Con phải ngoan ngoãn khỏe mạnh chào đời, sau đó nói với mẹ con không được bắt nạt dì nhé.”
Trong lòng cô Trương mềm nhũn, cúi đầu nhìn bụng mình:
“Đứa nhỏ sao có thể hiểu được?”
Trong thời gian này, sức khỏe của cô ấy không được tốt, theo lý thuyết mà nói đã qua giai đoạn phản ứng thai kỳ nghiêm trọng nhất rồi, trước đó cô ấy không có phản ứng gì, nhưng đến gần đây bắt đầu ốm nghén.
Bản thân Trần Vũ cũng rất bận rộn với công việc nhưng vì giúp cô ấy nên phần lớn công việc cô đều đảm nhận thay.
“Khoảng thời gian này em vất vả rồi.”
Trần Vũ duỗi thẳng eo, vươn vai: “Không sao đâu, chị cứ an tâm dưỡng thai, không cần suy nghĩ nhiều.”
– –
Thời gian càng bận rộn như vậy, cô càng cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Chu Duật.
Hiện tại Trần Vũ luôn tan làm muộn, cô nói với Chu Duật sau này anh tan làm sớm thì không cần đặc biệt tới đón cô, tuy Chu Duật đáp ứng nhưng vẫn luôn chờ cô trước cổng trường.
Mấy lần đã tám giờ tối, Chu Duật lấy hộp cơm ra, bên trong đều là đồ ăn còn nóng hổi tỏa hương thơm ngào ngạt, nhìn đã biết vừa mới làm, rau xanh vẫn còn xanh biếc.
Trần Vũ nắm lấy bàn tay của Chu Duật, nhịn không được mà nói, “Sao anh lại tốt như vậy.”
Tay của cô không lớn bằng bàn tay của anh, Chu Duật nhìn lướt qua, hỏi: “Vậy có thể khen thưởng cho bạn trai tốt không?”
Trong đầu Trần Vũ hiện lên vài đáp án, chớp mắt: “Phần thưởng gì đây?”
Chu Duật nghiêm mặt: “Để anh ôm một lát đi.”
Nghe được câu trả lời này, Trần Vũ dừng lại trong giây lát.
Sao mà ngay cả đưa ra yêu cầu anh cũng không đòi hỏi gì vậy, yêu cầu này đứng đắn đến mức nghe xong cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Người đàn ông trước mặt với dáng người đoan chính, cúc áo sơ mi cài chỉnh tề, dưới ánh đèn, cả người anh tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Dường như không màng đến h@m muốn thế tục.
Chu Duật nhìn ánh mắt mê man và phức tạp của cô, rồi ôm cô vào lòng, cảm nhận được hai tay cô nhẹ nhàng đặt trên lưng mình, ý cười trong mắt anh càng sâu.
“Nếu em mệt mỏi thì để anh ôm em một cái, được không?”
Bé thỏ nhỏ vùi vào ngực anh gật đầu.
Đồng thời, cô cũng đưa ra một quyết định nho nhỏ.
Ôm một hồi lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Trần Vũ reo lên, cô mới chui ra, khuôn mặt đỏ bừng nghe điện thoại, Chu Duật nhìn cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dán trên má ra sau tai cô.
“Được, tớ có thời gian.”
“Ừ, vậy để tớ kiểm tra hướng dẫn một chút.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ nói là Văn Tĩnh gọi tới: “Văn Tĩnh xin nghỉ phép, một tuần trước Tết nguyên đán, Khả Khả và bọn họ đều có thể.”
Vào ngày trở về từ làng du lịch, đột nhiên Minh Dương đề nghị có nên đi Saipan không, vẻ mặt của Trần Nhất Gia kỳ lạ nhìn anh ta một cái, nhưng không nói gì.
Từ Văn Tĩnh không quan tâm đ ến việc đi đâu, chỉ cần cô ấy có thời gian là được.
Chỉ cần Từ Khả Khả dẫn đi thì đi đâu chơi cũng được hết.
Trần Vũ thích bờ biển, vì thế cô giơ tay và nói đi.
“Người anh em, còn anh thì sao?” Minh Dương hất cằm.
Chu Duật: “Có thể.”
Cuối cùng, cả nhóm nhất trí cùng đi đến Saipan đón năm mới hoặc xem xét để chốt thời gian.
“Lúc trước không phải là Văn Tĩnh không sắp xếp được thời gian sao, giờ tốt quá rồi, chúng ta đặt vé máy bay thôi.” Trần Vũ mở app du lịch, tìm kiếm hành trình di chuyển từ các năm trước.
Minh Dương có chủ ý gì, Chu Duật đều biết rõ nhưng anh không nói, chắc chắn đều có liên quan đến Hứa Tố.
Anh nhìn Trần Vũ, cô đang tập trung xem app, không phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt của bạn trai, cho đến khi bị ôm vào lòng, hơn nữa sức ôm còn tăng lên không ít.
Cả người cô bị ôm trong vòng tay, ngẩng đầu nhìn Chu Duật vẫn mang dáng vẻ dịu dàng như cũ.
“Chu Duật, anh làm sao vậy?”
“Để anh ôm em một lát, không đủ.”
Trần Vũ thấy phiền não, Chu Duật coi cô như gối ôm sao?
—
“Khi nào chuẩn bị chuyển đến?”
Giọng nói từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, Trần Vũ suy nghĩ một chút nói: “Đợi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hiện tại bận quá.”
Còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, sau khi thi xong nhà trường sẽ trực tiếp cho nghỉ đông, họ chấm bài thi cũng phải mất một tuần, cuối cùng mới gửi kết quả, nhưng trong thời gian đó sẽ có nhiều thời gian hơn.
“Trong khoảng thời gian này anh có thể bảo quản gia dọn dẹp lại một chút.”
Tòa 26, 1501, gần như đã sẵn sàng để thông gió, Trần Vũ và Chu Duật đã đến kiểm tra vào hai ngày trước, chủ yếu là Chu Duật, anh kiểm tra càng cẩn thận hơn.
Tranh thủ thời gian nghỉ đông, để