Nếu một ngày, có người nói với anh ta rằng Trần Vũ đang yêu người khác, thì Hứa Tố sẽ cười và nói cậu thật hài hước.
Mười năm của một người phụ nữ tượng trưng cho những gì, cô dùng tuổi trẻ của mình kéo dài tình yêu nồng nàn, mong muốn được yêu mà không có được, sau này nhận được sự đáp lại cho khoảng thời gian chờ đợi dày vò ấy, và hạnh phúc tay trong tay bước vào hôn lễ, tên của anh ta chiếm giữ gần một nửa thời gian của cô.
Anh ta sở hữu tất cả những lần đầu tiên của Trần Vũ, nhịp tim đập loạn nhịp của cô, phản ứng ngây ngô của cô, sự dịu dàng quấn quýt của cô, từ đầu đến cuối, tất cả đều thuộc về anh ta.
Cho nên lúc ly hôn, cho dù anh ta có đau khổ đến đâu thì cũng giữ lại một chút sức mạnh, sức mạnh này không phải do anh tự mình sinh ra, là Trần Vũ cho anh ta.
Trần Vũ không thể yêu ai khác.
Nhưng tại sao cô ấy lại cho phép người khác hôn cô ấy?
Anh ta luống cuống nhìn cô.
Hứa Tố quá đau, đau đến mức không nhúc nhích được, ngón tay của anh ta cứng ngắc, chân cũng cứng ngắc, anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Vũ, cố sức nhìn chằm chằm cô, giống như làm như vậy thì cô sẽ quay đầu nhìn lại, và bối rối buông tay Chu Duật ra.
Quay đầu lại, quay lại.
Hứa Tố vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Dường như nghe thấy tiếng gọi của anh ta.
Trần Vũ từ từ quay đầu lại, cô giơ tay lên trán để che đi ánh sáng sáng sớm của Saipan, cả người óng ánh toả sáng, sau đó cô nhìn qua đây.
Hứa Tố nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh ta không nhịn được mà toát ra một chút cầu xin.
Làm ơn, buông tay ra.
Trần Vũ nhìn thấy Hứa Tố, trong nháy mắt đó cô chỉ cho rằng là người nào đó giống Hứa Tố.
Thế nhưng, sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra người đó là chính anh ta, cô hơi sửng sốt, không biết vì sao người này lại ở đây.
Hứa Tố nhìn đã có tinh thần hơn không ít, ít nhất là tốt hơn dáng vẻ râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời của anh ta lúc trước.
Diện mạo thanh tú nhã nhặn của anh ta vẫn rất thu hút sự chú ý, cô nhận ra anh ta đang mặc quần áo cô mua cho anh ta.
Tầm mắt của Chu Duật đảo qua Trần Vũ đang ngây người, sự dịu dàng trên mặt cũng dần nhạt đi.
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
Trần Vũ chỉ cảm thấy kỳ quái, cô cho rằng Chu Duật đặt khách sạn ở đây.
Ánh mắt của cô trong veo, cô chỉ đơn thuần nghi hoặc không biết vì sao Hứa Tố lại ở đây, chứ không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chút buồn bực vừa dâng lên của Chu Duật đột nhiên tiêu tán, anh cười nhẹ, nắm chặt tay Trần Vũ: “Anh chưa nói.
”
Những cánh hoa rơi rụng quá dễ thấy
Bước chân của người đối diện hoàn toàn ngừng lại.
Từ Văn Tĩnh nhíu mày thật chặt, ánh mắt sắc bén quét tới Minh Dương người từ đầu đến giờ không thích hợp, rốt cục cô ấy cũng biết vấn đề xảy ra ở đâu.
Minh Dương vốn định trốn sau lưng Từ Khả Khả, nhưng lại bị Từ Khả Khả nắm chặt quần áo của cậu ta kéo cậu ta ra, thấp giọng hỏi cậu ta: “Anh điên rồi à?”
Minh Dương trợn mắt chết đứng, hiện tại đã mất hồn.
Rõ ràng đều là bạn bè, nhưng lúc này lại phân biệt rõ ràng.
Mấy người đều thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt đều đặt trên người đương sự, nếu như Trần Vũ và Chu Duật không đi về phía trước, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không di chuyển tư thế dù chỉ 0,01mm.
Trần Vũ hoàn hồn, cô đưa tay kéo vali của mình lại, Chu Duật nắm tay cô không nhúc nhích, vậy anh chỉ có thể kéo một cái vali.
Cô nhận ra rằng lòng bàn tay của anh đổ mồ hôi.
Căng thẳng như vậy sao?
Cô có chút không nói nên lời và có chút muốn cười, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, Chu Duật vẫn là cái dáng vẻ bình tĩnh, mặt mày tuấn tú ấy.
“Đừng lo lắng.
” Cô nhỏ giọng nói với anh, Chu Duật nhìn lại: “Em thích anh mà.
”
Anh thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Còn rất biết cố làm ra vẻ.
“Anh nắm chặt quá, tay em đỏ lên hết cả rồi này.
”
Chu Duật vội vàng cúi đầu, quả nhiên, bàn tay non nớt của Trần Vũ đã bị anh nắm như một quả đào nhỏ.
Anh vội vàng nới lỏng ra, nhưng vẫn nắm lấy, rồi nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.
”
Trần Vũ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.
”
Trần Vũ đẩy vali đi, nhưng mà chỉ đi một bước đã có chút bất đắc dĩ.
Bạn bè của cô đi thành một hàng, giống như một cuộc diễu hành quân sự, cô bước một bước, họ bước một bước, không kém một ly.
Trần Vũ im lặng thở dài, kéo Chu Duật đi về phía trước.
Càng tới gần, thì càng có thể phát hiện biểu cảm của Hứa Tố rất kỳ lạ.
Hứa Tố nhìn chằm chằm vào mặt Trần Vũ, trên mặt anh ta vẫn đang duy trì nụ cười thể diện, tuy rằng trong mắt mọi người nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, giống như là cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không chống lại được sự sụp đổ.
Minh Dương cũng không đành lòng nhìn, hốc mắt của Hứa Tố cực kỳ đỏ, thậm chí cậu ta còn nghi ngờ, đến khi bọn họ đi vào thì anh ta sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cậu ta thầm than một tiếng tạo nghiệt.
Hứa Tố nhìn Trần Vũ giữ chặt tay Chu Duật đang từ từ đi về phía anh ta.
Cô không buông tay Chu Duật ra, cũng không giống như cố ý làm cho anh ta xem.
Hứa Tố hiểu Trần Vũ, cô không có nhiều động tác, cô chỉ thản nhiên nhìn anh ta, bởi vì cô không quan tâm suy nghĩ của anh ta.
Cũng giống như thời đại học, cô nắm tay anh ta, đi qua những chàng trai đã tỏ tình với cô.
Cả người anh ta ớn lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Trần Vũ sẽ không để ý đến những người tỏ tình với cô, cô không quan tâm đ ến đàn ông.
Cho nên, cô sẽ không quan tâm đ ến anh ta, đúng không.
Hứa Tố tự nhủ, cười một chút, cười thể diện một chút, không sao, nếu cô thích Chu Duật thì đã sao, anh ta và Trần Vũ bên nhau mười năm, Chu Duật có thể so sánh được không?
Anh ta hoàn toàn có thể cướp lại Trần Vũ.
Anh ta có thể ngủ đông và từ từ cướp cô về.
“Chào, lâu lắm rồi không gặp.
”
Trần Vũ hơi kinh ngạc, cô nhẹ nhàng gập đầu: “Ừm, đã lâu không gặp.
”
Hứa Tố cố gắng sử dụng biểu cảm tự nhiên, làm bộ như tình cờ gặp nhau: “Đúng lúc anh cũng muốn đến Saipan nghỉ ngơi, nghe nói mọi người cũng đến.
”
“Rất trùng hợp.
”
Trần Vũ đẩy vali, bánh xe nghiền qua cánh hoa hồng trắng rồi bị cuốn vào trong bánh xe.
“Để anh.
” Chu Duật nhận lấy vali của Trần Vũ, hơi đẩy kéo hai cái, cánh hoa rụng nát bèn rớt ra, ánh mắt của Hứa Tôs sững sờ từ cánh hoa chuyển đến trên mặt Chu Duật, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Duật vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như trước.
Từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một sự tức giận, Hứa Tố nắm chặt nắm tay.
Sao có thể là anh.
Sao có thể là Chu Duật.
Hứa Tố cắn răng, anh ta rất muốn vung nắm đấm lên mặt Chu Duật, nhưng không được, bây giờ không được.
Trần Vũ nhất định sẽ tức giận.
Anh ta cố gắng để xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng.
Minh Dương nhìn mặt Hứa Tốmà thay mặt anh ta thở dài, có