Vốn dĩ buổi chiều Thời Chương đang giúp học sinh sửa luận văn, sau khi biết Tống Phất Chi bị bệnh, hắn bỏ công việc trong tay xuống.
Tuy chỉ là chứng đau nửa đầu, không phải bệnh nặng cấp cứu gì nhưng nhịp tim Thời Chương vẫn bất giác đập nhanh, lo lắng không yên, sau khi mua thuốc trên mạng, hắn lập tức lái xe đến nơi ở của Tống Phất Chi.
Tống Phất Chi chỉ nói cho hắn biết tên khu dân cư, tòa nhà và số tầng đều không nói.
Người lớn có những dè dặt về sự riêng tư của họ, điều này rất bình thường và Thời Chương hoàn toàn hiểu được.
Vậy nên Thời Chương dừng xe đối diện khu nhà của Tống Phất Chi, hắn cảm thấy mình thật sự quá bốc đồng.
Thời Chương cũng không rõ mình muốn như thế nào, thầy Tống người ta ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hắn hấp tấp vội vàng đi đến nhưng không có tư cách và thân phận để chăm sóc y.
Có lẽ chỉ là muốn đến gần em ấy một chút.
Thời Chương nhìn về phía cổng khu nhà, không thấy Tống Phất Chi nhưng lại thấy một chàng trai trẻ.
Phải thừa nhận rằng vẻ ngoài cậu ta rất khá, ngũ quan thanh tú, trẻ trung đẹp trai, đủ làm Thời Chương chỉ gặp một lần đã nhớ kỹ.
Đặc biệt là khi thấy cậu ta tặng bó hoa hồng cho Tống Phất Chi trước mặt mọi người.
Hai người đàn ông nhìn nhau qua con đường hẹp, trong nháy mắt bọn họ hiểu rõ thân phận của đối phương.
Ánh mắt hai bên đều không thân thiện cho lắm.
Chàng trai trẻ không tránh không né nhìn chằm chằm Thời Chương, bỗng nhiên nhướng mày nở nụ cười, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng khiêu khích, có cảm giác nhất định phải thắng.
Thời Chương khẽ gật đầu với cậu ta, coi như chào hỏi.
Một trận so kè trong thầm lặng.
Cuối cùng anh chàng trẻ tuổi không kiềm chế được, bước chân dài đi tới, gõ ngón tay lên cửa sổ xe Thời Chương, ánh mắt sắc bén và nồng nặc mùi thuốc súng: "Tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này? Anh Phất Chi không nói cho anh số nhà của anh ấy sao?"
Thời Chương không đáp, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Cậu ấy không nhận thuốc cậu đưa?"
Kiều Húc Dương theo bản năng giấu túi thuốc trong tay ra sau lưng, giấu xong lại cảm thấy mình giấu đầu hở đuôi, thể hiện hơi tệ.
Thời Chương lơ đãng "à" một tiếng, quay đầu lại, bộ dáng nhàn nhã thoải mái.
Anh ta càng ra vẻ ung dung, trong lòng Kiều Húc Dương lại càng không yên.
"Anh này, đừng tự tin quá." Kiều Húc Dương nhanh chóng ổn định vị thế, khôi phục lại sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi: "Chúng ta cứ xem xem."
Nói xong lời này Kiều Húc Dương bỏ đi.
Thời Chương ngồi trong xe, lặng lẽ thở ra, từ từ thả lỏng nắm tay đang siết chặt, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Vừa rồi hắn trông có vẻ thoải mái điềm tĩnh, nhưng thực tế mạch máu đang đập rất nhanh và hắn phải kìm lại.
Thời Chương kéo căng cơ bắp cả người mới ngăn mình lao xuống xe dùng vũ lực bảo chàng trai trẻ đừng tới gần Tống Phất Chi nữa.
Hắn đặt một tay lên vô lăng, nheo mắt, cạn lời với chính mình.
Đã hơn 30 rồi còn như một đứa trẻ, có người đến cướp đồ của hắn, hắn muốn liều mạng với người ta, quá không trầm ổn, quá không bình thường.
Huống chi Tống Phất Chi không thuộc về hắn, ai cũng có quyền theo đuổi y và Tống Phất Chi cũng có quyền tự do lựa chọn bất kì ai.
Một lát sau Thời Chương nhận được tin nhắn Tống Phất Chi gửi tới, vẫn là tin nhắn thoại, ngắn ngủi hai giây.
"Nhận được thuốc rồi, cảm ơn giáo sư Thời."
Giọng nói đúng tuổi của đàn ông trưởng thành, nhàn nhạt nhưng giống như vô số sợi tơ, dần dần quấn lấy trái tim Thời Chương.
Thời Chương áp điện thoại lên tai, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Hắn nghĩ, thật ra câu "Cám ơn" này đã là phần thưởng xa xỉ trong cuộc đời hắn.
Thời Chương dịu dàng trả lời Tống Phất Chi: "Không cần cảm ơn, ngủ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Tống Phất Chi nghe được Thời Chương bảo mình "Ngủ sớm đi", vì thế uống thuốc, tắm rửa đơn giản, mới 9 giờ tối đã lên giường nằm.
Thuốc giảm đau rất hiệu quả và trước khi đi ngủ cơn đau đã trở nên rất nhẹ.
Đêm đó Tống Phất Chi ngủ rất ngon, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Y và Thời Chương một lần nữa quyết định thời gian gặp mặt, địa điểm vẫn là nhà hàng Tây Ban Nha.
Thời gian đổi thành cuối tuần, tâm tình Tống Phất Chi không tệ, không đau đầu cũng không bận việc, thời gian chuẩn bị rất dư dả.
Vì vậy lần này Tống Phất Chi dùng nước hoa, thoa nhẹ lên cổ hai lần, ngay lập tức tỏa ra một mùi hương gỗ mun phương Đông rất phong cách.
Lúc ra khỏi nhà, y nhận được điện thoại của Thời Chương.
"Thầy Tống, xin lỗi, có lẽ tôi đến muộn 15 phút."
Tống Phất Chi không ngại 15 phút này, nói: "Được, tôi cũng vừa ra ngoài, anh cứ từ từ."
Y không hỏi nguyên nhân đến muộn, Thời Chương lại chủ động giải thích: "Đang đưa cụ già đi trám răng, bác sĩ nói cái răng này phải mất nhiều thời gian, tôi sợ không kịp, nói với cậu một tiếng."
"Được, không cần vội." Tống Phất Chi nói, trong lòng cân nhắc một lát xem có thích hợp hay không, cuối cùng vẫn hỏi thêm một câu: "Là anh ba hay mẹ anh?"
Vài giây im lặng, Thời Chương mới trả lời ngắn gọn: "Trưởng bối."
Tống Phất Chi không hỏi nữa, chỉ nói hắn từ từ, không vội.
Tuy nói đến trễ 15 phút nhưng Thời Chương chỉ muộn 5 phút.
Nhìn ra được hắn tới gấp, trên người mang theo hơi ẩm của buổi chiều tối, tóc cũng bị gió thổi rối tung.
Thời Chương vuốt tóc: "Đợi lâu rồi, thầy Tống."
Tống Phất Chi nói không sao, thuận miệng hỏi một câu: "Trám răng thuận lợi cả chứ?"
"Ông cụ hơn 60 tuổi, răng không khỏe, cứ dây dưa không chịu đi bệnh viện, cũng không có thời gian." Thời Chương có chút bất đắc dĩ: "Gần đây cuối cùng ông ấy cũng rảnh, đứng lúc chiều nay bác sĩ trống lịch. Cho nên chiều này hơi vội, trám răng xong đưa ông ấy về nhà rồi quay lại đây, muộn vài phút."
Quan niệm thời gian của giáo sư Thời quá mạnh mẽ, đến muộn mấy phút thì lải nhải mấy lần.
Tống Phất Chi khẽ mỉm cười, cũng tràn đầy đồng cảm với vế đầu: "Mẹ tôi cũng không thích đi bệnh viện, bà ấy không thoải mái chỗ nào thì muốn ba tôi khám trước, ba tôi thúc giục hết mức bà ấy mới bằng lòng đi viện khám."
Thời Chương khẽ cười: "Giống nhau cả."
Tống Phất Chi lại hỏi hắn: "Người nhà anh thế nào, đều khỏe chứ?"
"Gần đây cũng tạm được." Thời Chương nói.
Gần đây cũng tạm được, có nghĩa là trước kia sức khỏe không tốt lắm, cũng không biết sau này có thể tốt hay không.
Tống Phất không biết nói gì, rót cho Thời Chương nửa ly rượu vang đỏ, nhỏ giọng nói: "Hy vọng người già trong nhà đều khỏe mạnh."
Khi trên ba mươi tuổi, có rất nhiều trách nhiệm trên vai mà khi còn trẻ không nhận ra. Bắt đầu quan tâm đ ến sức khỏe của người lớn tuổi, sẽ hoảng hốt khi không thể liên lạc được với cha mẹ, khi nhận được điện thoại khẩn cấp cũng chỉ sợ cha mẹ xảy ra chuyện.
Đã lâu không về nhà, khi trở về chợt nhìn thấy tóc mai bạc trắng và những nếp nhăn mới xuất hiện của cha mẹ, mới ý thức được hiện thực tàn khốc này —— cha mẹ già đi trông thấy bằng mắt thường.
Thanh niên ở độ tuổi đôi mươi vẫn như trẻ con, cha mẹ còn phải nhắc nhở ăn ngủ, hầu hết đều không nhận thức được điều này.
Cho nên khi Thời Chương nói về người già nhà mình, Tống Phất Chi thấy rất đồng cảm.
"Chú Tống là bác sĩ ưu tú, có chú ấy ở nhà hẳn là rất yên tâm." Thời Chương nói.
"Ừ, bệnh nhẹ cơ bản không cần đi bệnh viện." Tống Phất Chi cười, đáp rất dứt khoát. "Bác sĩ là vật phẩm cao cấp cần có trong nhà. Có được một vị trấn trong nhà thì rất yên tâm đó."
Lời này nói có chút dí dỏm, hai người đều nở nụ cười.
Ý cười trên mặt Thời Chương còn chưa dứt, rất tự nhiên nói một câu: "Nhưng hai chúng ta đều dạy học, bây giờ tôi phải bỏ văn theo y rồi."
Tống Phất Chi vốn đang dùng nĩa đâm tôm, lần này đâm không vững, xiên tới củ hành tây bên cạnh.
—— Nói như vậy, giống như bọn họ muốn xây dựng một gia đình.
Tống Phất Chi bình tĩnh lại, nói tiếp: "Tôi tốt xấu gì cũng có chút huyết thống gia đình, tôi theo nghề y có lẽ thuận tiện hơn."
Tống Phất Chi vừa nói vừa nhìn Thời Chương, Thời Chương cũng nhìn y, ánh mắt hai người đều trầm ổn, mang theo ý cười, giống như hai dòng sông yên tĩnh hội tụ, nhưng dưới mặt nước lại có dòng nước ngầm chảy ra.
Sau hai câu nói này, Tống Phất Chi rõ ràng cảm giác khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, không còn câu nệ như trước, bầu không khí cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Trong bữa ăn này, họ trò chuyện nhiều hơn về những chuyện thường ngày và kể về thời trung học