Cố Vi Vi vừa thả lỏng trái tim, lại bị giọng nói của anh làm cho căng thẳng.
"Cũng đã đến nơi, tại sao không làm cho xong, còn cố ý chào hỏi người ta, để nhân viên cục dân chính trễ giờ làm việc chờ hai người, hiện tại hai người không đăng ký, chẳng phải phụ lòng của họ sao?"
Phó Thời Khâm rất bất mãn, cả buổi chiều mình bận rộn đến xoay mòng mòng, chính là vì chuyện bọn họ tới kết hôn.
Hiện tại, Mộ Vi Vi giả bộ đáng thương nói không kết hôn, anh trai liền mềm lòng thật sự không kết hôn. "Lái xe."
Phó Hàn Tranh trầm giọng thúc giục.
Quyết định kết hôn, anh quá ích kỷ chỉ nghĩ về bản thân mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều về cảm xúc của cô.
Cha mẹ cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại như vậy, và cô đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương từ cuộc hôn nhân của họ.
Bây giờ ép cô kết hôn, sẽ chỉ làm cho cô ấy khó chịu thậm trí là ghét anh.
Phó Thời Khâm bất mãn cằn nhằn, nhưng vẫn lái xe bọn họ rời khỏi bãi đậu xe bên ngoài cục dân chính.
Cố Vi Vi nghiêng mắt nhìn một chút, người đàn ông dung sắc tuyệt thế bên cạnh. Tuy rằng trước kia ở Cố gia, bởi vì ân oán của hai nhà, mà cô cũng vẫn coi anh là kẻ thù không đội trời chung của Cố gia.
Nhưng sau khi sống lại và ở chung, ấn tượng đối với Phó Hàn Tranh đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ là, cô cũng biết, giữa bọn họ.. Không thể nào.
"Phó Hàn Tranh, tôi muốn nói.. Cám ơn."
Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi.
Lại đem nàng nắm trong lòng bàn tay, coi như bảo vật. Phó Hàn Tranh đem hộp nhẫn đặt vào tay cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của cô, giọng nói trầm thấp.
"Một ngày nào đó em thay đổi ý định, đeo cái nhẫn này, em chính là Phó phu nhân." Cố Vi Vi rũ mắt nhìn hộp nhẫn trong tay, lòng cô rối loạn không rõ cảm xúc hiện tại trong cô là cảm giác gì. Đã từng, cô chờ mình có thể thay đổi quan hệ anh trai em gái với Cố Tư Đình, nhận được nhẫn cầu hôn của anh, quang minh chính đại trở thành người yêu của nhau. Tuy nhiên, cho đến khi cô chết cô cũng không chờ được. Cô sống lại trở thành Mộ Vi Vi, lại nhận được lời cầu hôn của Phó Hàn Tranh.
Phó Thời Khâm bất mãn lái xe, đi