“……”
Nghe Thương Ngạn nói thế, Tô Mạc Mạc thiếu chút nữa run tay xốc mâm cơm lên thẳng gương mặt tuấn tú đó.
Chờ khi toàn bộ sự xấu hổ và giận dữ được đè xuống toàn bộ, lý tri Tô Mạc Mạc quay về, cô buồn bực ngẩng đầu trừng Thương Ngạn ——
“Anh đừng, đừng lấy em làm trò đùa.”
Thương Ngạn nghiêm trang, cực kì nghiêm túc.
“Ai đùa với em?”
Anh nhìn thoáng qua, tầm mắt xoay nửa vòng quanh đây rồi quay lại, môi mỏng gợi lên ý cười châm biếm.
“Không phải bọn họ cho rằng em mặc bệnh truyền nhiễm ư, anh chứng minh cho bọn họ xem là được.”
Nói xong, anh há miệng.
“A.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Người này thật là ——
Sự phụ vô tâm!
Cô gái xấu hổ đến gò má ửng đỏ, cầm thẻ của trường và đứng lên: “Em gọi cho anh…… Một phần cơm trưa.”
“Anh ăn rồi.”
Cô gái vừa rời khỏi ghế dữa bị túm về, cái tay nắm cánh tay cô thuận thế bao láy mu bàn tay cô, siết chặt đôi đũa cô vừa cầm lên.
Đầu đũa hướng ra đằng trước, nam sinh cúi người, môi mỏng hé ra, dễ dàng cắn lấy chiếc đũa gỗ.
Tô Mạc Mạc kinh sợ.
Đầu ngón tay giữ đôi đũa có thể nhạy cảm cảm giác được chấn động rất nhỏ truyền từ đầu đũa, tựa như đôi đũa gỗ đó đã trở thành một bộ phận trong cơ thể cô.
Vì vậy, trong hoàn cảnh này, cô có thể cảm nhận rõ được việc Thương Ngạn đang cắn đũa gỗ —— anh cười như không cười và mút nhẹ.
Tô Mạc Mạc: “……!”
Thương Ngạn lui về, đôi đũa trong tay Tô Mạc Mạc run lê, bị ném thẳng lên mặt bàn.
Trên thực tế.
Không chỉ có cô ném đũa lên bàn —— những cặp mắt khiếp sợ xung quanh cũng gần như bị dọa đến mức rớt xuống đất.
Bản thân Thương Ngạn lại không cảm thấy mình đã gây ra chuyện gì, anh bình tĩnh đứng lên, lấy một đôi đũa khác từ nơi chứa dụng cụ ăn cách đó không xa, bước đến và đưa cho cô gái.
Thương Ngạn không quên cúi người, cười xoa mái tóc dài của cô.
“Ăn cơm cho tốt, đừng nghẹn.”
“……”
Cô gái giật nảy lên.
Thương Ngạn mỉm cười, tay cắm trong túi quần, đứng thẳng dậy.
“Tối nay gặp nhau ở Tổ Huấn Luyện.”
Lời vừa dứt, nam sinh cũng rời khỏi chỗ này.
“…………”
Sau vài chọc giây yên tĩnh, Liêu Lan Hinh và Tề Văn Duyệt dịch lại vị trí cũ.
Tề Văn Duyệt nhìn Tô Mạc Mạc đang hận không thể vùi đầu vào giữa mêm cơm, cô nàng hoàn hồn, tâm trạng phức tạp liếc mắt cùng Liêu Lan Hinh.
Sau đó cô ấy lắc đầu cười.
“Mức độ phóng khoáng của Ngạn ca đã vượt qua phạm trù nhân loại mất rồi.”
Liêu Lan Hinh cũng tán đồng với lời đùa này, thầm chấp nhận gật đầu.
“…………”
Tô Mạc Mạc càng cúi thấp đầu.
Mảng ửng hồng do xấu hổ theo vành tai chậm rãi lan xuống cần cổ trắng nõn vô cùng rõ ràng.
……
Vì hành động của Thương Ngạn trong nhà ăn, tin đồn về bệnh truyền nhiễm hoàn toàn biến mất. Cả trường đều biết được, Thương Ngạn làm vậy không chỉ để phủ nhận lời nói vô căn cứ của bọn họ, mà đó còn là một lời cảnh cáo.
Cuối cùng Thương Ngạn yêu quý cô học trò nhỏ này bao nhiêu, toàn trường đều đã rõ như ban ngày.
Nhưng trong lòng Tô Mạc Mạc vẫn còn bất an.
Có vẻ chuyện lần này không phải là ngẫu nhiên.
Trong lòng cô có một suy đoán, nếu đó là thật, vậy chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Như để nghiệm chứng cho dự cảm này, lời đồn về bệnh của cô đột ngột được đưa lên đầu ngọn gió vào thời điểm gần chạng vạng của hôm nay.
Nguyên nhân dẫn đến việc này là một bài viết nặc danh trên Tieba.
Đề mục chỉ có hai chữ:
《 Chân tướng 》, về nội dung, chủ bài viết không ghi một câu nào, chỉ đăng lên vài tấm ảnh.
Có học sinh tò mò bấm vào, vô cùng khiếp sợ khi đọc đến đoạn cuối, cả đám truyền nhau, bài viết này trở nên nổi tiếng trên Tieba rất nhanh.
Tin tức này được truyền đến tai Tô Mạc Mạc trước khi tiết tự học buổi chiều cuối cùng kết thúc.
——
Tô Mạc Mạc vừa soạn cặp sách chuẩn bị đến Tổ Huấn Luyện, cô nghe thấy Tề Văn Duyệt ngồi đằng sau sợ hãi thốt lên ——
“Đây là cái quái gì vậy!?”
Tô Mạc Mạc tò mò quay đầu nhìn.
Liêu Lan Hinh cũng ngó qua màn hình điện thoại của Tề Văn Duyệt, ban đầu chỉ là không mấy để tâm nhìn lướt qua, càng đọc đến cuối, sắc mặt của Liêu Lan Hinh càng thêm ngưng trọng.
Chờ đến tấm hình cuối cùng, khi nhìn thấy nội dung được khoanh lại bằng mực đỏ, biểu cảm Liêu Lan Hinh đã cứng đờ.
Cô ấy do dự, ngẩng đầu nhìn Tô Mạc Mạc.
Tề Văn Duyệt cũng dùng ánh mắt khiếp sợ tương tự nhìn chăm chú Tô Mạc Mạc vài giây.
Tô Mạc Mạc mờ mịt: “Làm sao vậy?”
“Cái này…… Cái……”
Tề Văn Duyệt ấp úng cả buổi, bộ dáng nghẹn họng trân trối, không thể nói được một chữ.
Cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ như lúc sáng của bạn cùng lớp bắn qua đây ngày càng nhiều, cho dù Tô Mạc Mạc có trì độn thì cũng biết được nguyên nhân.
Cô hơi nhíu mày, nhìn điện thoại trong tay Tề Văn Duyệt, hỏi nhỏ: “Mình có thể xem một chút không?”
“……”
Liêu Lan Hinh duỗi tay đưa cho cô.
Tề Văn Duyệt chưa kịp ngăn cản, vừa hồi thần liền kéo Liêu Lan Hinh lại. “Cậu điên rồi sao bạn cùng bàn…… Tại sao muốn đưa cho Mạc Mạc xem vậy……”
Liêu Lan Hinh liếc cô ấy, ánh mắt quét một vòng cả phòng.
“Cậu nghĩ chúng ta giấu được?”
“……”
Tề Văn Duyệt quay đầu lại, đối diện với những đôi mắt tò mò không giấu được đó, cô ấy nản lòng cúi đầu.
Vài giây sau, cô nàng cẩn thận nhìn Tô Mạc Mạc ngồi đằng trước.
Tô Mạc Mạc đang cúi đầu nhìn điện thoại của Tề Văn Duyệt.
Ảnh chụp trên bài viết hơi mờ, có lẽ mấy tài liệu này được chụp trong bóng tối.
Cô nhấn mở tấm đầu tiên, tiêu đề bài viết được dùng bằng màu đỏ rất dễ nhận ra ——
《Bản cam kết trách nhiệm đối với học sinh có thể chất đặc thù, trường trung học số Ba, thành phố C 》.
Ánh mắt Tô Mạc Mạc run lên.
Mấy tháng trước, cô vừa kí vào một phần văn kiện như thế nên rất quen thuộc với mấy lời thuyết minh dong dài phủi sạch trách nhiệm ấy, căn bản không cần đọc lại.
Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, lướt nhanh đến tấm hình cuối cùng.
Vẫn là màu đỏ đánh dấu hai nội dung ——
【 Chứng bệnh: Bệnh tim bẩm sinh 】
【 Học sinh ký tên: Tô Mạc Mạc 】
“…………!”
Đầu ngón tay Tô Mạc Mạc bỗng dưng run lên, điện thoại xém chút nữa rớt xuống do không giữ được.
Đồng tử co hơi co lại, trong miệng dâng lên nỗi chua xót.
Cuối cùng, người sau màn quạt gió thêm củi vẫn đâm xuống một dao cuối cùng.
“Mạc…… Mạc Mạc……” Tề Văn Duyệt bất an quan sát biểu cảm của cô, “Cái này là do cậu kí sao……”
“Đúng.”
Tô Mạc Mạc nghe thấy giọng mình thật nhẹ, trấn tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Cũng có thể là chết lặng……
Dù sao từ khi có lời đồn, cô cũng đã chuẩn bị cho một kích cuối cùng này.
Nhưng khi hiện thực diễn ra, hình như vẫn có chút khổ sở.
Tô Mạc Mạc nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách một tầng ánh nắng chiều, cô nhìn thoáng qua phía Tây Nam của trường học, mấy tòa nhà thấp thoáng phía sau những tán cây.
Nếu đã đăng trên Tieba……
Vậy anh sẽ biết nhanh thôi.
Đáy lòng Tô Mạc Mạc dâng lên một nỗi bất lực.
Cùng với đó chính là sự dao động cảm xúc kịch liệt lần đầu tiên xuất hiện ——
Cô chỉ muốn sống yên ổn trong ngôi trường này, không ảnh hưởng đến bất kì ai, giống như một học sinh cấp ba bình thường, chỉ cần chịu đụng vài năm là đủ rồi …… Nhưng tại sao vẫn có người không chịu, muốn đem tất cả những ác ý đổ lên đầu cô vậy chứ!
Tiếng chuông báo kết thúc tiết tự học cuối cùng vang lên.
Tiếng nói chuyện trong lớp dần giảm bớt.
Nhưng khi các học sinh trong lớp sắp thu mắt về, cô gái là tiêu điểm của bọn họ đột nhiên đứng dậy.
Dưới ánh mắt của mọi người, khuôn mặt nhỏ tinh xảo diễm lệ đó không có cảm xúc, con ngươi đen nhánh đạm bạc gần như đóng băng.
Cô đi thẳng đến trước phòng học, nhưng không ra khỏi cửa mà quẹo vào một lối đi nhỏ cuối cùng.
——
Sau vài bước, Tô Mạc Mạc đi đến trước mặt Văn Tố Tố.
Cô dừng lại.
Văn Tố Tố trước sau cúi đầu đứng hình vài giây mới vì bạn cùng bạn của mình đẩy đẩy mà ngẩng đầu.
“…… Có việc?”
Cô gái liếc xuống, trong mắt là sự lạnh lẽo chưa từng có.
“Ra đây.”
Sắc mặt Văn Tố Tố biến đổi, lập tức cười nhạo, “Tại sao tôi phải nghe cậu?…… Đừng nói cậu cho rằng bởi vì bài viết kia trên Tieba nên tất cả mọi người đều phải đồng tình và nghe theo cậu?”
Văn Tố Tố chê cười nhìn cô gái, nhưng làm cô ta thất vọng đó là trên mặt cô gái không có bất kì cảm xúc khi bị đả kích hay xúc phạm nào.
Văn Tố Tố siết chặt tay.
Độ ấm cuối cùng dưới đáy mắt Tô Mạc Mạc biến mất.
Cô cứ không có biểu cảm như vậy nhìn Văn Tố Tố, ngũ quan tinh xảo của cô gái không hề căng chặt, chậm rãi thả lỏng, nét diễm lệ đó như được họa lên một cách tinh tế tỉ mỉ, dùng những màu sắc tốt nhất tô nên, làn da trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh, môi đỏ như máu.
Cô không nói một lời nhìn Văn Tố Tố.
Đến khi tất cả tươi cười và sự bình tĩnh mà Văn Tố Tố nỗ lực đeo lên mặt không thể giữ được nữa.
——
“Cậu đủ chưa!”
Văn Tố Tố nổi giận không có lí do.
Khóe miệng Tô Mạc Mạc cong lên.
Vân là nụ cười quen thuộc dạo gần đây mà cô chưa từng cho Văn Tố Tố, dịu dàng nhu hòa, nhưng lại có gì đó hoàn toàn khác.
Cô ta nghe thấy giọng nói dịu dàng tương tự phát ra:
“Bài viết đó, là cậu đăng lên đúng không?”
“……!”
Văn Tố Tố cứng đờ tại chỗ.
Cô ta không phải chưa từng nghĩ rằng Tô Mạc Mạc sẽ nghi ngờ mình, nhưng lại trăm triệu lần không ngờ rằng, một cô gái thoạt nhìn nhu nhược như thế mà dám chất vấn cô ta trước mặt cả lớp —— sao nó dám làm vậy!?
Văn Tố Tố đột nhiên đứng lên, “Cậu đừng có ngậm máu phun người! Mấy bản cam kết này đều được giữ trong trường học, cho dù có người chụp lén, vậy tấ cả mọi người đều có khả năng! Tại sao cậu muốn bôi nhọ tôi!?
”
“……”
Co gái chớp mắt, tựa như nghe thấy một