Sinh viên năm nhất đã ngây ra hết rồi.
Sinh viên năm hai đã muốn diên lên mất.1
“Cuối cùng tôi cũng có thể thấy Ngạn Thần và một nữ sinh thân mật như này một lần trong đời rồi ư?”
“Tôi sai rồi, trước giờ tôi luôn cho rằng Ngạn Thần là người vô tính*.”
*(Vô tính: là sự không bị hấp dẫn tình dục, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tình dục. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những thiên hướng tình dục, bên cạnh dị tính, đồng tính và song tính. Đây cũng có thể là một thuật ngữ rộng hơn để chỉ một loạt các loại hình vô tính khác nhau)
“Tôi cũng cho rằng cậu ấy chỉ yêu máy tính! Kết quả bây giờ tôi đã có tình địch hình người rồi à??”
“……”
Tiếng nói chuyện như ong vỡ tổ rất nhanh kéo Tô Mạc Mạc đang mất hồn về.
Má cô hậu tri hậu giác đỏ lên, cô cuống quít tránh khỏi lồng ngực người đó. Không quan tâm đến biểu cảm của Lê Tình bên cạnh, Tô Mạc Mạc bực bội ngẩng đầu nhìn qua nam sinh.
Không chờ cô lên tiếng, ai đó ung dung nói.
“Anh có bệnh.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Lê Tình: “…………”
Hôm nay cô ấy đã được mở rộng tầm mắt.
Tô Mạc Mạc không thắng nổi người này, xoay qua nói nhỏ với Lê Tình: “Học tỷ, em có việc phải rời đi trước, nhất định em sẽ về tham gia phần sau của hoạt động.”
“Ồ, được, đi đi.”
Lê Tình gật đầu.
Tô Mạc Mạc xin lỗi và thu mắt, cô đắn đo một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay giữ lấy cổ tay nam sinh.
“Anh đi với em.”
Ánh mắt Thương Ngạn trước sau đều đặt trên người cô gái, nghe vậy, một chút ý định giãy giụa cũng không có, ngược lại khóe miệng cong lên, tâm trạng như đang rất tốt.
Anh uể oải ngước mắt, hướng về Lê Tình nói.
“Tôi bị ép xin nghỉ.”
Nói đoạn, nam sinh nhấc cặp chân dài, rũ mắt cười đi theo cô.
Lê Tình: “…………”
Là do mắt cô ấy có vấn đề hả, nếu không thì tại sao không nhìn thấy bất kì một ý “bị ép” trên người ai đó thế?
Tô Mạc Mạc kéo Thương Ngạn đi rất xa.
Xung quang và bên trong sân thể dục rất đông người, diện mạo của hai người đều rất dễ gây chú ý, gần như cả đường đi đều bị ánh mắt của mấy sinh viên đuổi theo.1
Vất vả lắm Tô Mạc Mạc mới tìm được một chỗ vắng vẻ —— cô kéo Thương Ngạn đi đến một đám cây cối phía cuối hành lang nhỏ.
Hành lang được dàn hoa tử đằng bao quanh, nhưng mùa hở nở đã qua từ lâu, lúc này, trên lan can bằng đá chỉ có nhánh cây và lá cây.1
Trong hành lang không có ai, gió nhẹ lượn lờ, đúng là nơi thích hợp để nói chuyện.
Tô Mạc Mạc dừng chân và thả tay ra.
Cô xoay người đối diện với Thương Ngạn, không ngẩng đầu, chỉ yên lặng cúi mặt xuống.
“…… Em không nói rõ ràng thì anh sẽ không để em an bình?” Lông mi cô gái khẽ run, chậm rãi vén lên, con ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn nam sinh, “Vậy anh hỏi đi.”
“……”
Thương Ngạn hơi khom người, chống vào cột đá đằng sau cô gái, áp sát đến mặt cô.
Anh híp mắt.
Nhìn chăm chú như vậy vài giây, nam sinh mở mắt, phát ra một tiếng cười nhẹ.
Cảm xúc biến chất giọng càng thêm khàn, phần nhiều hơn là một nỗi sung sướng khó hiểu.
“Anh cười cái gì.”
Cô hơi khó chịu trong lòng, nhíu mày nhìn anh.
“—— bởi vì vui vẻ.”
“?”
“……”
Thương Ngạn quay mặt đi, con ngươi đen kịt hơi hoảng hốt, “Chỉ lo xem em tức giận, cũng chưa chú ý đến…… Rốt cuộc nhóc con nhà anh cũng đã trưởng thành……”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn đỉnh đầu cô, đáy mắt không che giấu được ý cười, “Hình như còn cao lên.”
“……”
Gương mặt Tô Mạc Mạc nóng lên.
Theo đó là sự chua xót không tên ùa vào hốc mắt.
Những ấm ức và oán trách này, thậm chí dưới nỗi nhớ nhung và lưu luyến còn sinh ra một ít hận ý, những thứ đó cứ dễ dàng tan biến hơn phân nửa chỉ vì một câu nói và một tiếng cười này.
Hai năm lặng lẽ trôi qua, khoảng thời gian cô cho rằng như vô tận ấy, vào lúc này chỉ như một cái búng tay, một cái chớp mắt.
Tấm màn phủ kín những hồi ức ấy đã bị tiếng thì thầm này kéo ra hoàn toàn.
Tô Mạc Mạc cảm thấy việc này không tốt lắm.
Có lẽ Giang Như Thi nói đúng.
Chỉ khi cô đeo khẩu trang để che giấu bản thân thì mới có thể phân biệt được thật giả của đoạn chuyện cũ kia.
Cho đến hiện tại, khi đối mặt với người này mà không có bất kì một vỏ bọc nào, chỉ cần một câu của đối phương, cô cảm thấy mình đã bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã.
Tô Mạc Mạc ấm ức đến khóc mất.
Hốc mắt của cô cũng hơi đỏ lên.
Thương Ngạn vừa cười được vài giây đã vội vàng bị dọa, anh thu tay và đứng thẳng dậy, rồi cong lưng thấp giọng dỗ dành: “Anh sai rồi, anh không nên nói giỡn với em, nhóc con ——”
Cô mang cặp mắt đầy nước ngẩng đầu lên, giọng nói dịu dàng xen lẫn sự bực bội, “Em đã 19, hơn nữa em đã 161, không phải nhóc con!”
Nhìn cặp mắt ướt át của và cánh môi đỏ hồng, hầu kết Thương Ngạn không nhịn được động động.
Anh thở dài, “Được, không gọi như vậy nữa.”
Tô Mạc Mạc tự giác thấy mình đi quá đà, chán nản cúi gằm mặt xuống, cô ngẩng đầu dụi mắt.
“Em không phải đang cáu kỉnh với anh, Thương Ngạn.”
“Anh biết.”
Thương Ngạn khoanh tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô gái.
“Anh biết em không tùy hứng, chắc chắn em có nguyên nhân. Nhưng anh giận em vì sao lại không nói cho anh, còn xem anh như người xa lạ.”
“…… Thật xin lỗi.”
Cô gái rầu rĩ dịu giọng xin lỗi. Không để Thương Ngạn kịp phản ứng, cô giương mắt.
“Thật ra một năm trước, em đã đến đại học A tìm anh.”
Thương Ngạn vừa định lên tiếng nghe vậy thì khựng lại tại chỗ.
Hô hấp cũng không khỏi chựng lại.
“Em tới tìm anh? Vậy sao anh lại không thấy em?”
“Em