Nam Cung Lâm có chút chua xót mà nói, “Úc huân, không tin ta như vậy sao? Ta sẽ không khi dễ cô…… Lần trước ở tiệc sinh nhật, chỉ là ngoài ý muốn……”
Chuyện lần đó, ông đã hối hận đến sắp chết, không nghĩ tới sẽ để lại cho cô ấn tượng không tốt như vậy.
Hạ Úc Huân vội vàng giải thích nói: “Không phải, ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là…… Chỉ là thói quen. Khi còn nhỏ, có một lần tôi ngồi xe buýt về nhà, kết quả ở trên xe ngủ quên, xe buýt đưa tôi tới một nơi xa lạ, tôi tìm không thấy nhà, khi đó tôi thật sự sợ hãi rất sợ hãi…… Từ đó về sau, tôi cũng không dám ngủ trên xe nữa.”
Nam Cung Lâm đau lòng không thôi, nói: “Khi còn nhỏ? Bao lớn?”
“Hình như là năm tuổi, tôi muốn đi trung tâm thành phố xem suối phun, suối phun rất lớn rất đẹp nha! Mùa hè ở bên trong chui tới chui lui rất thoải mái! Lúc tâm trạng mẹ tốt sẽ mang tôi đi chơi, nhưng, bà ấy sẽ không chui vào, chỉ có tôi chui……” Hạ Úc Huân có chút say mê mà hồi ức những chuyện ngây ngốc đó.
“Suối phun……” Thanh âm Nam Cung Lâm liền run rẩy.
Lầm đầu tiên của ông và Nhược Hân, chính là bởi vì suối phun.
Thời niên thiếu khinh cuồng, hai người ở dưới suối phun chơi đùa, hoàn toàn không thèm để ý sẽ đem quần áo làm ướt.
Tiết mục thật cũ kỹ, ông mang cô ấy về nhà thay quần áo, sau đó…… Củi khô lửa bốc……
“Nhỏ như vậy? Mẹ cô…… Sao lại không cùng cô?” Nam Cung Lâm thu hồi suy nghĩ hỏi.
“Mẹ…… Mẹ mất sớm…… Khi đó đã không còn nữa……” Hạ Úc Huân tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mệt mỏi nói.
Tim Nam Cung Lâm một trận co rút đau đớn, nói: “Thực xin lỗi.”
“Vậy…… Cô sau đó là như thế nào quay về được?” Nam Cung Lâm quan tâm hỏi.
Khóe miệng Hạ Úc Huân gợi lên một nụ cười hạnh phúc, đáp: “Tôi không về được, là A Thần tìm được tôi. Anh ấy nói, tôi tên ngốc này khẳng định là trên xe ngủ đến trạm cuối rồi. A Thần khi còn nhỏ đã rất thông minh……”
Nhìn khóe miệng hạnh phúc, Nam Cung Lâm bất đắc dĩ mà thở dài.
-
Nam Cung Lâm