Lãnh Tư Thần không nói lời nào mà vặn bung tay cô ra, Bạch Thiên Ngưng lại ôm càng chặt, nói: “Đêm nay ở lại cùng em được không? Chẳng lẽ, chỉ hôm nay cũng không thể sao?”
“Đã khuya, anh đưa em về nhà.”
“Không, em không quay về.” Lúc này, cô sao có thể trở về, để tất cả mọi người biết Lãnh Tư Thần không muốn chạm vào cô sao?
“Vậy đêm nay em ở chỗ này ngủ.”
“Vậy còn anh?”
“Anh sẽ ở lại ngủ cùng em.” Con ngươi Lãnh Tư Thần đè nén ám quang chợt lóe qua.
“Tư thần……” Bạch Thiên Ngưng vui vẻ mà ôm chặt anh, hỏi: “Anh tha thứ cho em sao?”
Cô rõ ràng còn nhớ, chuyện xảy ra ngày đó ở bệnh viện, anh đem ảnh chụp ném trên người cô, nói bọn họ chỉ là khế ước hôn nhân, về sau, ngoại trừ trường hợp cần cùng nhau tham dự, bất cứ thời điểm nào khác, anh sẽ không quản cô ở bên ngoài làm cái gì, mà chuyện của anh, cũng không cho phép cô nhúng tay vào.
Lãnh Tư Thần hôn đỉnh đầu cô, nói: “Quá khứ hãy để nó qua đi. Hơn nữa, em cũng là vì công ty.”
Lãnh Tư Thần thình lình xảy ra chuyển biến khiến Bạch Thiên Ngưng vui sướng không thôi, nhưng lại có chút lo lắng, nói: “Vậy Hạ Úc Huân……”
“Chỉ là người không quan trọng.”
Lãnh Tư Thần ôn nhu làm Bạch Thiên Ngưng lấy hết can đảm hỏi, “Nhưng, anh rõ ràng là vì cô ấy mới cãi nhau ầm ĩ với nhà anh, thậm chí không muốn cùng em đính hôn cũng là vì cô ấy……”
“Tin rằng bác trai hẳn là đã nói qua với em, anh rời khỏi Lãnh thị chỉ là vì phát triển tố thơn, hơn nữa, anh cũng không muốn cùng Tư Triệt tranh giành. Về phần không muốn cùng em đính hôn, đó là bởi vì anh không muốn chịu sự sắp xếp của bọn họ, anh là vì thích em mới cùng em đính hôn, mà không phải vì gia tộc liên hôn. Lần này đồng ý về Lãnh gia tổ chức tiệc đính hôn, cũng là không muốn em chịu ủy khuất mà thôi!”
Bạch Thiên Ngưng bởi vì hạnh phúc đột ngột này mà khiếp sợ không thôi, hỏi: “Vì cái gì đột nhiên…… Đối tốt với em như vậy.”
“Bởi vì em là vợ anh. Trước đây sở dĩ anh đối với