Sự thật chứng minh, lời Nam Cung Mặc và Lãnh Tư Thần nói đều ứng nghiệm.
Lâm Na và Nam Cung Lâm ít nhất ẫm ĩ gần nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đại bộ phận thời gian đều là Lâm Na phẫn nộ khóc lóc kể lể, nhưng, sau đó, không khí lại đột nhiên biến đổi.
“Ai, anh nói em người này, anh khi nào mặc kệ bỏ rơi em? Anh đều cùng mấy ông già đó chào hỏi qua, nhờ bọn họ hỗ trợ chăm sóc Tiểu Mặc, về phần em, anh mang theo em bên cạnh……”
“Anh bớt lén đổi quan niệm đi!”
“Vậy em cứ yên tâm để anh một mình đi Mỹ? Bên cạnh ngay cả một người tri đông tri nhiệt đều không có! Được rồi! Anh đã biết, em chê anh già rồi, chê anh sức khỏe không tốt đúng không? Nếu vậy em cứ nói thẳng!!”
“Em…… Em nào có ý tứ này! Rõ ràng là anh……”
“Em nếu muốn trở về thì cứ về đi! Anh sẽ không miễn cưỡng em phải theo cùng lão già này! Không chậm trễ tuổi thanh xuân của em!”
“Lâm, em thật sự không phải ý tứ này, em đương nhiên hy vọng có thể ở bên cạnh anh chăm sóc anh! Nhưng……”
“Nhưng lúc anh cần nhất thì em ở nơi nào? Đang làm cái gì? Quan tâm cái gì? Em còn dám nói em thật lòng với anh?”
“Em đối với anh đương nhiên là thật lòng! Được được được, em đã biết…… Em đi cùng anh còn không được sao?”
……
Hạ Úc Huân: “……”
Giờ phút này, cô chỉ biết ngây người, cốt truyện này xoay ngược lại quá nhanh tựa như gió lốc, quả thực khiến cô xem thế là đủ rồi.
Tiểu Bạch bảo bối bên cạnh cũng lộ ra vẻ không hiểu ra sao mà khâm phục. Chỉ có Nam Cung Mặc và Lãnh Tư Thần là một bộ như trong dự kiến.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch bảo bối con tới tiễn ông ngoại sao!” Nam Cung Lâm dỗ xong Lâm Na, vừa quay đầu nhìn thấy Tiểu Bạch lập tức thay đổi phong cách.
“Đúng vậy ông ngoại, đây là một ít đồ vật con và mẹ chuẩn bị, có gối đầu chữ U, có bịt mắt, còn có đồ ăn ngon, ông trên đường đói bụng ăn!” Tiểu Bạch đem một túi đồ lớn đưa cho ông.
“Được được được, bảo bối thật sự là quá ngoan…… Ô ô ô, ông ngoại đều không muốn đi