Người này tự kỷ thì tự kỷ, còn nghiêm trang mà tự kỷ.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, LãnhTư Triệt đột nhiên yên lặng nhìn anh, hỏi: “Cái kia Nam Cung Huân…… Chính là Tiểu Huân sao?”
“Uhm.”
Đối với Lãnh Tư Thần dễ dàng thừa nhận mà không dấu diếm như vậy, LãnhTư Triệt có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng lại ấm áp, nói: “Khó trách……”
“Khó trách cái gì?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Đương nhiên là khó trách anh từ mấy tháng trước bắt đầu đột nhiên sống lại a, à, đại khái chính là từ lúc hôn lễ với Cung Hiền Anh đứa bé kia xuất hiện bắt đầu……” LãnhTư Triệt nhớ lại nói.
“Vậy cũng có thể nhìn ra?” Lãnh Tư Thần cau mày, thần sắc có chút kinh ngạc.
“Phốc, thì ra anh cũng biết mình đen mặt a! Đương nhiên, cũng chỉ có em mới có thể nhìn ra!” LãnhTư Triệt cười nói.
Lãnh Tư Thần cũng một trận bật cười, may mắn duy nhất sau khi về nhà là, cũng may còn có A Triệt ăn ý và gần gũi.
LãnhTư Triệt tiếp tục nói: “Vào tiệc mừng thọ Nam Cung Lâm em nhìn thấy cô gái kia thực sự thấy khiếp sợ, không nghĩ tới Hạ Như Hoa kia cư nhiên là con gái lưu lạc nhân gian của Nam Cung Lâm, mà càng trùng hợp chính là, sau khi cô cải danh đổi họ tên cư nhiên cũng có chữ Huân,dáng dấp lại gần giống Tiểu Huân như vậy, em ngay từ đầu tưởng Nam Cung Lâm cố ý vì này, tính toán lợi dụng cảm tình của anh với Tiểu Huân, tác hợp liên hôn anh và con gái ông ấy……”
LãnhTư Triệt nói tới đây dừng một chút, tựa như nhớ lại gì đó, nói tiếp: “Thẳng đến…… Thẳng đến khi phút chốc em nhìn thấy anh ngồi xổm trước mặt cô gái kia, em mới biết được, cô gái kia, cô gái tên Hạ Như Hoa kia, mẹ đứa bé kia, con gái thất lạc nhiều năm của Nam Cung Lâm kia…… Thế nhưng chính là Tiểu Huân! Bởi vì, ngoại trừ cô ấy, anh không thể nào cúi đầu với bất cứ kẻ nào, không thể nào làm chuyện như vậy với bất cứ cô gái nào!”
Ngữ khí LãnhTư Triệt đặc biệt khẳng định.
Không thể không nói, người em trai này thật sự rất hiểu mình, Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng: “Em nói cũng không sai.”
Thanh âm LãnhTư Triệt tức khắc có chút