Tay Niếp Niếp ngừng lật, cũng ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, nói: “Thật sự là ba chị mà! Bên trong chính là người được đề cử làm ba ba của Tiểu Bạch, vì cái gì ba của Niếp Niếp cũng ở bên trong? Tiểu Bạch em muốn cùng chị cướp ba? Kỳ thật em không cần cướp, ba chị cũng chính là ba em!”
Tiểu Bạch vốn định phản bác, nhưng nghĩ nghĩ gì cũng chưa nói.
Hạ Úc Huân cũng hiếm khi không phản bác, Niếp Niếp chính là con dâu tương lai của cô, ba bé còn không phải là ba Tiểu Bạch sao, lời này thật ra không sai.
Âu Minh Hiên không chú ý tới câu nói kế tiếp của Niếp Niếp, toàn bộ lực chú ý đều ở trên mấy chữ “Người được đề cử làm ba ba Tiểu Bạch”, nói: “Cái gì? Bảo bối con vừa nói cái gì? Cái gì mà người được đề cử làm ba ba của Tiểu Bạch?”
Nói xong vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Hạ Úc Huân, nói:“Thật không nghĩ tới nha, Hạ Úc Huân, em cư nhiên có tâm ý ác độc như vậy với anh, anh chính là người của tức phụ nhi anh, em ngừng ngay ý nghĩ ý đồ với anh đi!”
“Dẹp qua một bên không phải được rồi sao?” Nhìn Âu Minh Hiên một bộ liệt nữ trinh tiết, Hạ Úc Huân một cái tát vung vào mặt anh, sau đó ngồi qua dặn dò Tiểu Bạch và Niếp Niếp nói: “Mẹ nói với các con này, bảy người trước mẹ ở bên cạnh vẽ không cần xem, trực tiếp làm lơ thì được rồi, không có trong danh sách ứng tuyển.”
Nói xong lại dùng cằm chỉ chỉ Âu Minh Hiên, nói: “Người này cũng trực tiếp làm lơ!”
“Vì sao muốn làm lơ anh! Hạ Úc Huân em cư nhiên làm lơ anh! Anh đẹp trai như vậy! Chà chà, tấm ảnh này ai chọn? Ánh mắt không tồi a! Bất quá anh chụp như thế nào mà chả đẹp! Người quá đẹp cũng không có biện pháp!” Âu Minh Hiên tự kỷ không thôi mà nhìn chằm chằm hình chụp mình trên quyển sách.
Hạ Úc Huân thật sự là chịu không nổi anh, trực tiếp đem trang kia xé ra nhét vào trong lòng anh, nói: “Cho anh! Anh giữ lại chậm rãi thưởng thức đi!”
Lúc này, Tần Mộng Oanh vừa lúc tan ca trở về, Âu Minh Hiên lập tức hiến vật quý mà lên nghênh đón, có chút thẹn thùng mà