“Cái gì chịu kích thích, trước đó em đã suy xét kĩ không được sao? Thời gian thích hợp làm chuyện thích hợp, có cái gì ngạc nhiên lớn chứ!” Hạ Úc Huân lời lẽ chính đáng nói.
“Anh ha ha nhìn cái mặt em kìa, có phải em cũng nói như vậy với Nghiêm Tử Hoa? Em xem anh là ai? Sẽ ngốc như anh ta tin tưởng em nói bậy sao? Cái gì thích hợp tuổi tác làm chuyện thích hợp nói nghe dễ như vậy, em nha chính là chó cùng rứt giậu!”
“Em phi! Âu Minh Hiên anh mắng ai vậy! Anh mới là chó!” Hạ Úc Huân tức giận nói.
Đáng chết, quả nhiên giấu không được thứ này!
“Bất quá, có một chút anh thật ra rất kinh ngạc!” Âu Minh Hiên sờ sờ cằm nói.
“Anh kinh ngạc cái gì?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Kinh ngạc em cư nhiên dùng phương thức văn nhã như vậy đi xem mắt, anh còn tưởng rằng với cá tính của em sẽ luận võ chiêu thân chứ!” Âu Minh Hiên nhún nhún vai.
Hạ Úc Huân: “……”
Luận võ chiêu thân, đây đều thời đại nào còn luận võ chiêu thân?
“Bất quá, may mắn em không làm như vậy, bằng không em đời này đều gả không xong!” Âu Minh Hiên liên tục lắc đầu. Bởi vì không ai đánh thắng được cô.
Hạ Úc Huân lập tức một chân đá qua.
Bất quá, cô đột nhiên nhớ tới, năm đó ba cô Hạ Mạt Lâm thật đúng là có đề xuất phương án này.
Cô nhớ rõ, lúc ấy, cô cũng như vậy trả lời ông……
Luận võ chiêu thân? Ba ba! Ba vui đùa cái gì vậy! Ba là muốn con cả đời đều gả không được sao?
“Uhm, bị anh nhắc tới như vậy, em thật sự có chút muốn luận võ chiêu thân, năm đó ba em rất hy vọng em luận võ chiêu thân, muốn tìm con rể kế thừa võ quán của ông, chỉ tiếc em……” Hạ Úc Huân thần sắc ảm đạm.
Âu Minh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Mời nhìn thẳng vào giá trị vũ lực của mình đi, nghĩ kỹ rồi hãy làm.”
“Uhm, cái này lát nữa sẽ cẩn thận cân nhắc cân nhắc……” Hạ Úc Huân trầm ngâm, sau đó hướng hai bảo bối nói: “Các bảo bối, giao cho các con, hảo hảo chọn đi, các con nhìn trúng ai thì đánh dấu ở bên cạnh nhé!”
Âu Minh Hiên nghe vậy vẻ mặt vô ngữ, nói: “Hạ Úc