“Không được nói đến ba mẹ con!” Tiểu nha đầu run rẩy bả vai, hốc mắt đỏ bừng.
“Nha, con còn sợ người ta nói sao! Vậy lúc con làm sao không biết sẽ mất mặt ba mẹ con? Cư nhiên còn dám dùng thái độ này nói chuyện với cô giáo! Thật sự là quá tệ! Cô thấy bác sĩ Hoa cũng không tệ lắm, ba con rốt cuộc là dạng người gì, cư nhiên có thể sinh ra một đứa bé hư không thể tả như vậy……” Cô giáo vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại: “Cô liền gọi nhà con đến trường……”
“Không cần……” Vừa nghe muốn gọi người lớn, tiểu nha đầu lập tức hoảng sợ.
Tiểu Bạch nhíu mày, loại tình huống này với năng lực của cậu căn bản không cách nào xử lý, trong khoảng thời gian ngắn gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi.
Đều do cậu nhất thời xúc động, nếu không Niếp Niếp cũng sẽ không vì bảo vệ cậu mà đánh nhau với Tân Tiểu Bảo……
“A, tôi nói cô giáo này, không cần gọi, tôi ở đây rồi!”
Ngay lúc này, trong đám người một giọng nam như đàn tranh réo rắt cách không xa mà đến.
Mọi người không tự chủ theo hướng thanh âm truyền đến nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông như diễn viên trên báo lấp lánh xuyên qua đám người, từng bước một mà đi đến.
Cô giáo trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến sửng sốt, ngay cả điện thoại đều đã quên gọi.
Bởi vì tướng mạo người đàn ông quá mức xuất sắc, đặc biệt là ở địa phương nhỏ như chỗ bọn họ, nói là giống như thiên thần hạ phàm cũng không quá.
Âu Minh Hiên lập tức đi đến trước mặt con gái bảo bối đang đỏ mắt ngơ ngác nhìn mình.
Trong lòng đau như bị kim đâm.
Đây là anh hôm nay đúng lúc thấy được, 5 năm qua anh không ở đây, còn không biết bảo bối của anh từng chịu bao nhiêu lần uất ức như vậy.
Âu Minh Hiên đi đến trước mặt tiểu nha đầu ngồi xổm xuống, giúp bé vỗ vỗ bụi trên người, lấy tay áo đắt tiền lau mặt mũi như tiểu hoa miêu của cô bé, sau đó ôn nhu mà đem bé ôm vào trong ngực.
Tiểu nha đầu nhìn anh suy nghĩ xuất thần, sau đó đột nhiên oa một tiếng khóc