Tân Tiểu Bảo như bị ấn chốt mở, trong nháy mắt ngậm miệng, trong mắt ẩn chứa nước mắt không cam lòng, sau một lúc lâu căm giận mà lẩm bẩm một câu: “Cậu một thằng con trai còn để con gái giúp đánh nhau thì sao!”
“Cậu hâm mộ tôi có con gái đánh nhau giúp sao?” Tiểu Bạch lặp lại trò cũ.
Tân Tiểu Bảo lập tức lĩnh ngộ một kích.
Tuy rằng lúc này trong lòng tràn đầy hồ nghi, nhưng cô giáo liếc mắt một cái nhìn ra người trước mắt này không dễ chọc, vì thế thay đổi thái độ, uyển chuyển nói: “Vị phụ huynh này, lời ngài vừa nói không quá không ổn rồi? Con ngài đánh người, sao có thể đúng chứ……”
Âu Minh Hiên tà ý liếc mắt một cái, trên khuôn mặt bất cần đời mặt lập tức hiện lên một tia sát phạt sắc bén, nói: “Cô giáo này, lời vừa rồi cô nói chẳng lẽ thỏa đáng sao? Đi lên cái gì cũng không hỏi liền bắt đầu trách cứ con tôi, công kích người thân, liên luỵ cha mẹ! Sau đó lại mặc kệ đúng sai liền ép con tôi xin lỗi, cô giáo, ngài làm như vậy, chính là đúng à?”
“Nhưng bé đánh người chính là sự thật a……” Cô giáo lau mồ hôi.
“Sách, giảng đạo lý lớn chiêu này quả nhiên không thích hợp với tôi……” Âu Minh Hiên nói thầm một câu, sau đó dùng tay vỗ lên đầu, trong nháy mắt thay đổi một bộ bất cần đời, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt đào hoa nhiễm vài phần lười biếng, ngữ tốc thong thả mà sâu kín nói: “Bảo bối nhà tôi, đúng là đúng, sai cũng là đúng, đánh ai, đó cũng là vinh hạnh của người đó.”
Cô giáo trực tiếp ngây dại……
Tiểu Bạch có chút vô ngữ mà giật giật khóe miệng, bất quá cậu thật sự không phản cảm với cách làm của người đàn ông này, chú ấy cư nhiên không có hùa theo cô giáo trách cứ Niếp Niếp, điểm này làm ấn tượng của cậu đối với chú ấy tốt lên không ít.
Lãnh Tư Thần đứng một bên xem kịch sắc mặt đen, anh hôm nay rốt cuộc tới làm gì?
Chỉ tới xem thứ này làm dáng sao?
“Ai! Rốt cuộc là ai dám đánh con trai tôi! Không muốn sống nữa sao!” Một thanh âm thô lỗ đột nhiên truyền đến.
Theo sau, một người đàn ông cao to diện mạo hung ác lập tức đi đến ngồi xuống trước mặt Tân Tiểu Bảo đỡ cậu ta lên,