Tân Vĩ sửng sốt ít nhất mười giây, sau đó vẻ mặt dị thường nhăn nhó mà cười gượng, nói: “A ha ha! Thật là…… Thật là vinh hạnh…… Khuyển tử có thể được quý công tử đánh, thật là vinh hạnh của tôi…… Ha ha a…… Quá vinh hạnh……”
Mẹ kiếp! Thật là đậu má a!
Hắn đây là tạo cái nghiệt gì! Con trai cư nhiên bị hai tôn tiểu Phật như vậy đánh!
Có cần phải “May mắn” như vậy hay không?
Hạ Tiểu Bạch cư nhiên chính là con riêng của Lãnh Tư Thần như lời đồn sao?
Nhưng, vừa rồi con trai Lãnh Tư Thần vì sao không gọi là ba, gọi cái gì Tương Nhu a!
Nhà giàu thật loạn! Hắn quả thực hoàn toàn nắm không ra……
“Ba! Ba sao còn không giúp con báo thù a! Ba mau giúp con báo thù……” Tân Tiểu Bảo bắt đầu la lối khóc lóc.
Tân Vĩ sắc mặt đen như đáy nồi, nói: “Tiểu tử thúi, con câm miệng cho ta! Xem về nhà lão tử như thế nào thu thập con! Con sao sẽ chọn người chọc như vậy a! Lão tử đều sắp bị con hại chết!”
Nói xong ấn đường biến thành màu đen mà xin lỗi, ra vẻ nhận lỗi đáng thương.
Một Âu Minh Hiên đã có thể đem hắn dọa sợ tè ra quần, lại đến một Lãnh Tư Thần, hắn lúc này quả thực sắp hồn vía lên mây rồi.
Lãnh Tư Thần vẫn tư thái người sống chớ gần, từ đầu tới đuôi cũng chưa liếc nhìn hắn một cái, mặt không cảm xúc dắt Tiểu Bạch đi rồi.
Âu Minh Hiên vốn đang muốn tiếp tục chơi, thấy Lãnh Tư Thần không thú vị như vậy trực tiếp chạy lấy người, đành phải theo lên.
Trên đường trở về, Âu Minh Hiên cười đến hoa chi loạn chiến, hỏi: “Bảo bối, hôm nay vui hay không?”
“Vui!!!” Tiểu nha đầu kêu to.
“Xe này có thích hay không?”
“Thích!!!”
“Ba ba đẹp trai hay không?” Âu Minh Hiên vuốt tóc.
“Đẹp!!!” Tiểu nha đầu tiếp tục ra sức cổ động.
Lãnh Tư Thần sau xe: “……”
Bạn học Hạ Tiểu Bạch: “……”
-
Trong sân, Tần Mộng Oanh vừa quét lá vừa lo lắng mà hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh.
“Hai đứa nhỏ sao còn chưa trở về?”
“Không phải nói hôm nay tổng vệ sinh phải về muộn một chút sao?” Hạ Úc Huân từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm nửa quả cà chua.
“Vậy cũng quá muộn……”
“Để em gọi điện thoại cho