Sau khi đem Lãnh Tư Thần kéo ra cổng lớn, Âu Minh Hiên đốt cho anh một điếu thuốc.
Lãnh Tư Thần tâm phiền ý loạn, giờ phút này thuốc lá và rượu đối với anh có lực dụ hoặc lớn hơn so với ngày thường, bất quá cuối cùng anh vẫn không nhận lấy điếu thuốc kia, nói: “Đồng ý với cô ấy và Tiểu Bạch không hút.”
“Được được được, một mình tôi hút là được rồi, ông ba phải! Tôi nói các người vừa đánh nhau lại vừa đập tường ngắt hoa náo loạn nửa ngày, rốt cuộc nói thế nào rồi a? Chà chà, anh nhìn lại mặt anh đi, nha đầu kia cũng quá hung tàn rồi! May mắn tức phụ nhi của tôi không như vậy……” Âu Minh Hiên một bộ lòng còn sợ hãi nói.
“Cậu biết phải không?” Lãnh Tư Thần đột nhiên không hề dấu hiệu mà bắn qua một đường ánh mắt lạnh băng sắc bén.
Âu Minh Hiên sợ tới mức thiếu chút nữa bị tàn thuốc làm phỏng, ho nhẹ một tiếng cười ha ha nói: “Ha ha, anh là nói chuyện Úc Huân xem mắt đó sao, hải, kỳ thật tôi cũng mới vừa biết, mấy ngày nay không phải bận cùng bọn nhỏ chơi sao, tôi nhất thời không nhớ tới mà thông báo cho anh một tiếng……”
Lãnh Tư Thần liếc xéo anh một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Lần sau chuyện có quan hệ đến bác sĩ Tần, tôi chỉ sợ cũng sẽ nhất thời không nhớ mà thông báo cho cậu một tiếng.”
“Này này này, anh đừng như vậy trả thù tôi chứ! Bất quá, anh có khi nào thông báo với tôi hả? Đừng cho là tôi không biết lúc ấy anh cũng đã sớm biết hoa thủy nguyệt chính là Mộng Oanh, các người mấy tên khốn, không một ai nói cho tôi biết! Tất cả đều bởi vì vận khí tiểu gia tốt mới tìm được vợ con! Tôi có thể dựa được vào ai trong các người chứ?” Âu Minh Hiên một bộ hận đời nói.
Lãnh Tư Thần nhìn anh, gọi: “Âu Minh Hiên.”
Âu Minh Hiên trừng anh một cái, đáp: “Gọi cả tên lẫn họ tiểu gia làm gì?”
Lãnh Tư Thần: “Chúng ta liên minh đi.”
Âu Minh Hiên sửng sốt: “Gì?”
Lãnh Tư Thần: “Có đồng ý hay không?”
Âu Minh Hiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Tôi có phải ảo giác hay không, Lãnh Tư Thần anh cư nhiên muốn làm đồng minh với tôi? Anh không phải từ trước đến nay không quen nhìn tôi sao?”
Lãnh Tư Thần: “Tôi có thể chịu đựng.”
“Anh vẫn là đừng nhịn……” Âu Minh Hiên đầu đầy hắc tuyến, nói: “Tôi nói anh sao độc miệng, nói dễ nghe chút sẽ chết à? Anh rốt cuộc có phải