Cô ấy như vậy, quả thực khiến cô nghĩ tới lúc ba cô ấy vừa qua đời 5 năm trước.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cô ấy kích thích thành như vậy?
Tần Mộng Oanh trong lòng tựa hồ đã có suy đoán.
Đối mặt với nghi vấn của ba người, bao gồm cả ánh mắt tò mò của Mạnh Tiêu Nhiên suốt quãng đường tới đây, Thẩm Diệu An hít sâu một hơi nhanh chóng theo chân bọn họ giải thích: “…… Sau đó ngay lúc tôi mang cô ấy về nhà, chờ bác sĩ lại đây, ai ngờ bác sĩ chưa tới, lại là Lãnh Tư Thần tới……”
Nghe được cái tên Lãnh Tư Thần này, Âu Minh Hiên cùng Tần Mộng Oanh liếc nhau, con ngươi là cùng là vẻ hiểu rõ rồi.
“Tên kia hệt như kẻ điên, vừa tiến đến liền bắt đầu đánh tôi, sau đó Nam Cung huân thấy liền ra ngăn cản anh ta, sau đó anh ta cũng không biết bị cái gì kích thích một tay đem Nam Cung huân đẩy ra, móc ra một khẩu súng chỉa vào tôi, nói muốn giết tôi! Mẹ nó! Tôi trêu ai chọc ai chứ? Tôi đêm nay liều sống liều chết hảo tâm cứu người, cư nhiên còn bị anh ta bôi nhọ, nói tôi là cố ý diễn một tuồng kịch anh hùng cứu mỹ nhân! Tên kia thật sự thiếu chút nữa giết tôi, khi đó ánh mắt anh ta tuyệt đối là nghiêm túc!”
Thẩm Diệu An nghẹn khuất mà xoa xoa tóc, ngay sau đó dưới ánh mắt thúc giục của bốn người tiếp tục nói: “Cũng may Nam Cung huân tin tưởng tôi trong sạch, sau đó cô ấy thấy Lãnh Tư Thần móc súng ra thật sự muốn giết tôi liền bắt đầu tức điên! Một chân đá súng trong tay anh ta rồi bắt đầu cùng anh ta đánh nhau, tôi nhìn mà cũng mông muội lòng vòng luôn rồi? Cô ấy vừa rồi còn toàn thân vô lực như uống phải thập hương nhuyễn cân tán, đột nhiên hệt như tiêm máu gà, ngay cả Lãnh Tư Thần cũng đánh không lại cô ấy, bị cô ấy đá cho một đá vào bụng nhỏ! Sau đó liền ôm bụng ai oán nói em cư nhiên đánh anh, em cư nhiên vì một người đàn ông mà đánh anh……”
Âu Minh Hiên không hợp thời điểm mà phụt một tiếng bật cười: “Tôi nói Thẩm công tử này, cậu còn rất có thiên phú kể chuyện a!”
Thẩm Diệu An trừng anh một cái, tiếp tục nói: “Dù sao lúc ấy chính là như vậy! Sau đó hai