“Vị tiểu thư này, xin đừng đi về phía trước, đã trễ thế này, xin hỏi ngài tìm ai?” Một vệ sĩ bên trong tận chức tận trách giữ xe cô lại.
Hạ Úc Huân nhanh chóng tắt máy xuống xe, hướng với hai vệ sĩ kia phất tay chào hỏi: “Hi, hai vị, lại gặp mặt!”
“Là cô!!!” Hai vệ sĩ đều nhận ra cô.
Hạ Úc Huân không có thời gian theo chân bọn họ hàn huyên nhiều, đâm đầu vào cổng lớn mở nhận dạng vân tay và ấn mật mã.
“Này, hai anh trai, khóa vân tay và khóa mật mã này có thay đổi không vậy?” Hạ Úc Huân vừa bận rộn vừa hỏi.
Vừa dứt lời, không đợi hai vệ sĩ kia trả lời, tích tích một tiếng, cửa mở.
Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng vọt vào, đồng thời trong lòng hiện lên một tia cảm xúc khác thường……
Lãnh Tư Thần anh ta vì cái gì không đổi khóa?
Phía sau, hai vệ sĩ kia trơ mắt nhìn cô gái kia lại một lần xâm lấn, lúc này đây hẳn sẽ không bắt cóc ông chủ của bọn họ chứ?
Từ cổng lớn vào bên trong biệt thự khoảng cách thật sự là quá dài, Hạ Úc Huân chạy như điên hơn nửa ngày rốt cuộc mới thở hồng hộc mà đứng dưới lầu biệt thự.
Cửa chính đóng chặt, cây đại thụ lớn phía sân sau vốn dĩ có thể cho cô mượn lực trèo lên cũng bị chặt mất, không còn cách nào khác, cô đành phải gấp rút gọi cho Lương Khiêm.
“Alo, Lương trợ lý, tôi đã tới cửa, anh ở đâu? Có cách nào mở cửa cho tôi không?”
“Đã tới rồi…… Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng không còn kịp nữa! Ngài từ từ! Lập tức!”
Chưa đến mười giây đồng hồ, cửa chính mở ra một khe hở.
Lương Khiêm lập tức nhỏ giọng thúc giục: “Mau!”
Thấy Lương Khiêm thần sắc không thích hợp, Hạ Úc Huân bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào, ngay sau đó nhìn một màn trong phòng khách đồng tử chợt co rút lại như kim——
“Nghiêm đại ca!”
Giờ phút này trong phòng khách, Lãnh Tư Thần mặc một bộ áo ngủ màu khói thanh thản mà nằm trên sô pha, mà cách anh không xa là tay trái của Nghiêm Tử Hoa đang đặt trên bàn trà, tay phải nắm một con dao gọt hoa quả sắc bén lóe sáng, đang dùng lực hướng tới tay trái mình muốn chặt bỏ đi……
Trong nháy mắt anh muốn