Hạ Úc Huân nói xong đang muốn trực tiếp đem Nghiêm Tử Hoa cách xa chốn nguy hiểm thị phi này, cổ tay đột nhiên căng chặt, ngay sau đó cả người liền không chịu khống chế mà ngã về phía sô pha.
Cô chật vật mà ngã vào lòng ngực Lãnh Tư Thần, bị anh siết chặt cằm, đối diện với đôi con ngươi áp ra khí thế như mãnh thú.
“Buông tiểu thư ra!” Nghiêm Tử Hoa muốn xông lên phía trước, kết quả bị Uất Trì Phi vấn luôn không hề tồn tại ở một góc nào đó trong phòng khách như tia chớp xuất hiện ngăn cản.
“Lãnh Tư Thần, anh làm cái gì?” Hạ Úc Huân cau mày, cảm giác cằm mình sắp vỡ vụn.
“Mặt em là như thế nào?” Ngón tay Lãnh Tư Thần che vết thương sưng đỏ trên mặt cô, tựa hồ là muốn chạm vào, lại sợ làm cô đau, vì thế thu trở về nắm thành nắm đấm.
“Tôi va vào tường không được sao?”
“A, va vào tường? Em lại va một cái nữa cho anh xem!”
“Tôi bệnh tâm thần à, đang yên lành lại va một cái nữa, chỉ là để cho anh xem!”
“Em cho rằng em không phải sao?”
“Tôi…… Rõ ràng anh mới đúng!” Hạ Úc Huân rốt cuộc tránh thoát, ba chân bốn cẳng mà từ trong lòng ngực anh bò ra.
Quay đầu vừa thấy, áo ngủ trên người Lãnh Tư Thần bị cô không cẩn thận kéo cho rối loạn, lộ ra một tảng da thịt màu mật, mơ hồ có thể thấy được trên bụng nhỏ một mảnh xanh tím khiến người ta sợ hãi……
Vết thương kia…… Là trước đó bị cô đá một cú sao……
Nhưng nếu lúc ấy cô không đá để cảnh tỉnh anh, hiện tại anh ta đã giết người không phải sao?
Hạ Úc Huân nhanh chóng dời tầm mắt, một lần nữa đem Nghiêm Tử Hoa kéo qua, nói: “Cáo từ!”
“Em cho đây là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm cô.
Lời kịch này…… Tên này đang xem bản thân mình là xã hội đen sao?
“A, vậy sao, Lãnh tổng muốn như thế nào, dựa theo quy củ, muốn đi phải để lại một bàn tay phải không? Được thôi!”
Hạ Úc Huân đi vài bước, đem con dao gọt hoa quả vừa rồi bị cô ném đi lại nhặt lên, sau đó không nói hai lời liền muốn đâm vào tay mình!
Giây tiếp theo, Uất Trì Phi cách cô gần nhất