Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

Những điều tồi tệ không thay đổi


trước sau

Chương 82: Những điều tồi tệ không thay đổi

Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng thở dài yếu ớt, cơ thể Hạ Nhược Vũ bỗng chốc trở nên cứng đờ, cô nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của người đàn ông: "Tôi đã chia tay với cô ấy."

“Nhưng, cô ấy vì anh mà rất đau lòng."

Hạ Nhược Vũ cảm thấy chua xót trong lòng: “Hơn nữa cô ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều."

Cô không muốn làm tổn thương một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng như vậy, ngay cả khi hai người họ đã chia tay, cô vẫn không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình.

Ánh mắt Mạc Du Hải hiện lên một tia thâm ý: "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đó tôi sẽ giải quyết.”

“Tôi không muốn trở thành người thứ ba."

Giọng nói như bị bóp nghẹt của cô phát ra từ lồng ngực anh khiến người đàn ông cười khúc khích: “Đừng lo, cô không phải là người thứ ba, chúng ta đã kết hôn và sẽ được pháp luật bảo vệ."

“Vậy chúng ta ly hôn, tôi có thể chia tài sản cho anh không?" Hạ Nhược Vũ có chút khó khăn nói.

Cổ họng Mạc Du Hải phát ra một tiếng cười trầm thấp: "Ừ."

Giọng nói ấy rót vào tai cô mang theo chút ngứa ngáy, dần dần xâm chiếm khắp cơ thể, cắm rễ và nảy mầm trong trái tim cô.

Hạ Nhược Vũ biết rằng trái tim cô đã rung động thật rồi.

“Bây giờ anh có thể tiếp tục công việc của mình chưa?" Giọng nói người đàn ông mang theo một tia say mê khiến cô nháy mắt thẹn

thùng đỏ bừng mặt. Vấn đề còn phải hỏi sao?

Anh thật đúng là lưu manh.

Mạc Du Hải biết cô đã đồng ý, trực tiếp ôm người quay lại giường.

Lần này anh đã có kinh nghiệm hơn lần trước, từ từ cởi bỏ quần áo của hai người, xuyên qua ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiêm ngưỡng thân hình trắng nõn hoàn hảo của người phụ nữ.

Anh bất giác thở dài: “Em thật đẹp."

“Anh đừng nói nữa được không?" Cô cảm thấy mình sắp xấu hổ chết rồi.

Mặc dù biết cô không giống những người phụ nữ, Mạc Du Hải vẫn không nhịn được cười. Đôi môi nóng bỏng trực tiếp khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Không khí trong phòng đột nhiên tăng vọt, hai thân hình hòa quyện vào nhau trên chiếc giường như một món quà của tạo hóa. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ kết hợp với người phụ nữ nhỏ nhắn thanh tú tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.

Sau một đêm mây mưa, Hạ Nhược Vũ lại ngủ quên, tỉnh dậy nhìn đồng hồ khiến cô không khỏi ngã xuống giường than thở: “Chết rồi."

"Sao vậy?" Bỗng một âm thanh đột ngột vang lên.

"Sao anh vẫn ở đây?"

Anh ấy không đi làm sao?

Cơ thể Hạ Nhược Vũ đau nhức không cử động được, nhìn lại người đàn ông đang đứng thu dọn quần áo, bộ dạng phơi phới như tắm gió xuân ăn mặc chỉnh tề liền lập tức không vui.

Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể dồi dào sinh lực như vậy, ngược lại cô giống như xác ướp bị vắt khô, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.

Thật không công bằng.

Không phải nói làm chuyện ấy rất sung sướng sao? Cơ thể cô

giống như bị xe tải cán qua vậy.

Mạc Du Hải có vẻ tâm tình rất tốt: "Hôm nay tôi không đi làm."

“Bây giờ đã là mười giờ." Hạ Nhược Vũ trầm mặc một lúc lâu, dựa vào trên người có chút sức lực miễn cưỡng nghiêng người nhìn anh chằm chằm.

Người này dáng dấp đẹp trai như vậy, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái rồi.

“Dậy ăn cơm nào."

“Để tôi tự đi, tôi không muốn đi cùng anh." Hạ Nhược Vũ cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho bố cô xin nghỉ làm.

Mạc Du Hải nhướng đôi mày xinh xắn: “Muốn tôi mặc quần áo cho em không?"

“Không cần, chỉ cần anh biến mất trước mặt tôi ngay lập tức, chiều tôi còn phải tới công ty. Cô không dám nghỉ làm cả ngày.

Thấy cô thật sự không muốn dậy, Mạc Du Hải cũng không miễn cưỡng nói: "Tôi đến bệnh viện trước, dì Hoa đã nấu cơm rồi, lát nữa dậy nhớ ăn rồi hẵng đi làm. Buổi tối tôi sẽ về ăn cùng với em."

“Dài dòng, anh đi nhanh đi." Hạ Nhược Vũ mặt nóng lên, mất tự nhiên thúc giục.

Người đàn ông cười nhẹ, bước hai bước tiến đến bên cạnh cô, Hạ Nhược Vũ lo lắng ngượng ngùng nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô vài cái: “Ngoan, ở nhà chờ tôi."

"Biến." Hạ Nhược Vũ thẹn quá hóa giận vươn tay đuổi anh.

Mạc Du Hải không bận tâm đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Sau khi anh rời đi, Hạ Nhược Vũ không xuống giường ngay, cô nằm xuống vùi mặt vào gối, dùng hai tay đập mạnh xuống giường, trút hết những kích động trong lòng.

Đáng chết, Mạc Du Hải nhất định là một tên lão làng, luôn cố ý trêu chọc cô khiến cho cô động tâm hết lần này đến lần khác. Một lúc sau, Hạ Nhược Vũ mới đè nén tâm tình kích động của mình xuống,

thò đầu ra khỏi chăn hô hấp, toàn thân đều đau mỏi như bị dao đâm.

Hạ Nhược Vũ liền lập tức bắt đầu chửi thề: “Cầm thú, khốn kiếp, không phải người.”

Cô bắt đầu suy nghĩ xem Mạc Du Hải có phải là cỗ máy chuyền động không ngừng hay không, căn bản không biết mệt mỏi là gì, trong đầu hiện lên một màn nóng bỏng đêm qua.

Cộc cộc.

“Cô Vũ, cô dậy chưa?"

Giọng nói đột ngột vang lên của dì Hoa kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, gương mặt vẫn đỏ bừng, cô thầm cảm tạ không có ai nhìn thấy: “Tôi dậy rồi, dì tìm tôi có chuyện gì không?"

“Canh gà mà cậu chủ yêu cầu đã chuẩn bị xong. Khi nào cô Vũ cần, tôi sẽ mang lên cho cô."

 Hạ Nhược Vũ yếu ớt đáp lại: “Tôi xuống ngay đây."

“Vâng, cô Vũ." Di Hoa đáp.

Nghe tiếng bước chân xa dần, cô biết dì Hoa đã xuống nhà, có chút luống cuống cào cào mái tóc rối.

Thật sự không biết Mạc Du Hải nghĩ gì?

Hạ Nhược Vũ đứng dậy giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi đi xuống lầu.

Dì Hoa bưng chén canh gà ra bàn ăn, cười nói với cô: “Cậu chủ rất quan tâm đến cô Vũ đấy. Cậu ấy dậy từ rất sớm bảo tôi khi đi chợ nhớ mua một con gà ác để cô bồi bổ cơ thể.

"Ồ." Hạ Tử Du nhìn chằm chằm miếng thịt gà trong bát, không biết đang nghĩ gì, lơ đễnh đáp.

Di Hoa định nói thêm vài lời tốt đẹp về Mạc Du Hải nhưng thấy cô không đáp lại liền rời đi.

Buổi sáng sau khi ăn canh gà, Hạ Nhược Vũ ngồi trong văn phòng

thở dài mấy lần.

Thấy vậy, cấp dưới An Nguyên rất lấy làm lạ hỏi: “Quản lý, chị có chuyện gì sao?"

"Cô nói xem, một người đàn ông cùng lúc đối tốt với hai người phụ nữ là có ý gì?"

An Nguyên suy nghĩ một lúc đáp: "Khốn nạn”

Hạ Nhược Vũ nghẹn họng, dừng một chút hỏi: "Nếu người đàn ông đỏ đẹp trai thì sao?"

“Nếu anh ta một anh chàng đẹp trai, thì lại là chuyện khác."

An Nguyên cười nói: "Loại đàn ông này được xem là đào hoa bậc nhất trong các loại đàn ông".

"Nói cũng phải.”

Hạ Nhược Vũ trầm ngâm gật đầu, yếu ớt hỏi: “Nếu người phụ nữ đó đã phát sinh quan hệ với người đàn ông thì sao?"

“Vậy thì đầu của cô ấy chắc chắn có vấn đề."

“Quản lý, chị sao vậy, đừng làm em sợ, chị bị bệnh sao?" An Nguyên lo lắng hỏi khi thấy Hạ Nhược Vũ nằm dài trên bàn.

Hạ Nhược Vũ rốt cuộc chán nản xua tay: "Tôi không sao, cô đi làm việc tiếp đi."

“Vâng, vậy tôi xin phép." An Nguyên có chút ngơ ngác ra khỏi phòng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện