Rầm!
Chưa đọc xong, Đồng Thế Tân đặt tờ giấy xuống bàn cái rầm, hét lên.
"Đồng Tinh Minh! Ý của anh là sao! Đã cắt đứt quan hệ rồi, bây giờ còn muốn phá hoại gia đình chúng tôi?"
Tư Phu đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
"Đúng rồi! Hiểu Tiêm nó có chút ngang bướng, nhưng tuyệt đối không mở miệng mượn tiền các người.”
Lâm Tỏa nhàn nhạt cười nói.
"Haiz! Sao không coi kỹ chút đi, thì đã biện minh cho người nhà rồi, xem cho rõ, đó là 3 năm trước, lúc đó Đồng Hiểu Tiêm vừa lên đại học nên tới tìm tôi vay tiền, nghĩ là người một nhà, 3 tỷ cũng không là con số lớn, tôi nhất định cho mượn, nếu không tin, có thể đem đi giám định chữ ký, hơn nữa, dấu vân tay cũng có nè.”
Cầm tờ giấy lên lần nữa, Đồng Ý Yên che miệng lại, đó thực sự là bút tích của em gái.
"Đọc xong chưa? Vậy thì trả tiền đi."
Đồng Tinh Minh bắt chéo chân, và tất nhiên ông ta rất vui khi thấy vẻ mặt như bị táo bón của gia đình này.
"Cái gì! Trả lại gấp 10? Đồng Tinh Minh, câu này là ông tự thêm vào đúng không.”
Đột nhiên, Đồng Thế Tân nhìn thấy một câu dưới chữ ký của con gái, người như chết lặng.
"Đó là Đồng Hiểu Tiêm tự viết, lúc đó tôi còn không biết có nên cho vay hay không, con gái cưng của ông dường như đang rất cần tiền xài, nên đã tự ý nói sẽ trả lại gấp 10, viết câu này ra, haha.”
Giọng nói của Lâm Tỏa như cây đinh, từng cây đâm vào trái tim họ, đang tuôn máu không ngừng.
Sở Vĩnh Du đứng một bên cũng thấy buồn cười, gan của bà thím này, phải nói là to hơn trời.
Một lúc lâu sau, Đồng Ý Yên sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói.
"Mười lần là không thể, dù có ra tòa cũng không được công nhận, nếu là do em gái tôi vay, thì chúng tôi trả nợ giùm nó, tính theo lãi suất cao nhất là 30%, nếu như vậy, thì lãi suất 3% sẽ là 324 triệu, tính chẵn 330 triệu, vậy chúng tôi sẽ trả cho bà là 3 tỷ 330 triệu.”
Đây là sự thật, trả gấp mười lần, tòa án chắc cũng không thèm để ý.
Tuy nhiên, Đồng Thế Tân lắc đầu giật lại tờ giấy.
"Thôi thôi thôi, một là, trả theo gấp 10 lần là 30 tỷ; không thì, các người không cần trả đồng nào, tôi sẽ liên hệ với các nhà báo phóng viên, để toàn bộ người dân của Thành phố Ninh đều biết, bộ mặt của các người, thực hiện cam kết như thế nào, miệng toàn xảo trá tráo trở”
Nói xong, Đồng Tinh Minh và Lâm Tỏa đứng dậy, 3 tỷ đối với họ thực sự không quan trọng, nhưng nó có thể làm xấu danh tiếng của cả nhà Đồng Thế Tân, vậy thì rất quan trọng, nếu như vậy, thì trong việc làm ăn, chắc chắn sẽ gặp khó khăn, dù sao thì trong kinh doanh, luôn phải đề cao chữ tín.
Khi cả hai sắp ra đến cửa, một giọng nói vang lên.
"Chờ đã, chúng tôi sẽ trả 30 tỷ.”
Lời nói này, do Sở Vĩnh Du thốt lên, Đồng Ý Yên bên cạnh lo lắng.
"Sở Vĩnh Du! Anh điên hả!"
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
"Không, 30 tỷ không là gì so với danh tiếng. Ba, ba hiểu ý con chứ."
Giỡn à, nếu thực sự tin này truyền ra ngoài, cả nhà Sở Vĩnh Du là loại người quỵt nợ, vậy có phải trời đất cũng không dung.
Đồng Thế Tân thở dài, làm sao ông ta không hiểu danh tiếng của một doanh nhân quan trọng như thế nào, trong một khoảnh khắc dường như ông ta già đi bao nhiêu tuổi mới thốt ra vài chữ.
“30 tỷ, tôi sẽ đưa."
Từ trong biệt thự đi ra, Đồng Tinh Minh và Ngọc Ngọc nhìn tin nhắn nhận được 30 tỷ, vui mừng khôn xiết, bất kể như thế nào, dù sao cũng giành được một ít, xả được một trận, xem như bù đắp lại tổn thất 30 tỷ kia.
Đối với việc chấm dứt hợp đồng của tập đoàn Chúc Thị, có vẻ như lão già bên đó sắp có hành động rồi.
Trong biệt thự, gia đình ngồi trên sô pha, mặt mũi ai trông cũng khó coi.
"Vợ, mọi người làm sao vậy?"
Sở Vĩnh Du thắc mắc, Đồng Ý Yên cứng họng.
"Làm sao vậy?