“Ba, con muốn ngồi xe bus, có một lần bà nội cho con đi, xe rất to ấy.”
Khoảng lúc sáu giờ chiều, Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu đi ra từ Thiên Nguyên, Hữu Hữu chỉ một chiếc xe bus đi qua, mặt đầy mong đợi.
“Được thôi, vậy ba dẫn Hữu Hữu ngồi xe bus nhé.”
Vẫn là nguyên nhân của tập đoàn Chúc Thị, hôm nay Đồng Ý Yên phải ở công ty tăng ca họp xử lý rất nhiều công việc, cho nên chỉ có thể là Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu về khách sạn trước.
Nhìn kĩ điểm dừng, sau khi bước lên một chiếc xe bus, bởi vì là giờ cao điểm tan làm, cho nên trên xe có rất đông người, sao có thể có chỗ ngồi được.
“Anh trai, anh dẫn theo đứa bé, anh ngồi đi.”
Một người trẻ tuổi đeo kính vàng ở bên cạnh rất lịch sự đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Sở Vĩnh Du.
“Cảm ơn chú.”
Hữu Hữu ngoan ngoãn nói một câu khiến Sở Vĩnh Du vốn muốn từ chối lại chỉ có thể nói cảm ơn, sau đó đặt Hữu Hữu ngồi xuống.
Lúc này, xe bus rung lắc, người trẻ tuổi kia đứng không vững, một túi tài liệu trong suốt trong tay rơi xuống chân Sở Vĩnh Du.
Anh giúp người kia nhặt túi lên, sau khi nhìn qua cười đưa lại.
“Sao vậy? Đang tìm việc à?”
Người trẻ tuổi kia xấu hổ cười.
“Đúng vậy, đáng tiếc tôi chỉ tốt nghiệp chuyên ngành đại học, tìm việc có chút khó khăn, haha.”
Ánh mắt khi nãy, Sở Vĩnh Du đã nhìn rõ cậu nhóc này tốt nghiệp chuyên ngành bất động sản, lập tức nói.
“Đến công ty bất động sản Thiên Nguyên thử xem, bên đó đang tuyển người đó.”
Công ty bất động sản Thiên Nguyên? Người trẻ tuổi dường như chưa từng nghe, có điều vẫn cười nói.
“Cảm ơn anh trai nhé, tôi sẽ đến thử.”
Lấy điện thoại ra, Sở Vĩnh Du gửi cái tên vừa nhìn thấy cho Lam Mị.
Đối với anh mà nói có thể chỉ là việc tiện tay mà thôi, nhưng đối với cậu nhóc kia, sẽ là một cơ hộ thay đổi cuộc đời.
Điểm dừng tiếp theo, một cụ già lưng còng bước lên, Hữu Hữu ngồi trên ghế nhanh chóng nhảy xuống, nói với cụ già.
“Cụ ơi, cụ ngồi đi ạ.”
Cụ già xoa xoa đầu Hữu Hữu, cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng là một đứa bé hiểu chuyện, cảm ơn cháu nhé, vậy cụ ngồi nhé.”
Chính vào lúc này, có một người trẻ tuổi cũng lên cùng khi nãy nghênh ngang bước trước giành chỗ ngồi, nhận được rất nhiều ánh mắt bất mãn của nhứng người xung quanh.
“Con mẹ nó nhìn gì mà nhìn! Chỗ trống cũng không cho ngồi à?”
“Người xấu!”
Hữu Hữu bĩu môi, vô cùng không vui, người trẻ kia bất mãn.
“Con cái nhà ai vậy...”
Thịch!
Vô cùng đột ngột, Sở Vĩnh Du đang bám tay vịn nhấc chân phải lên, một cước đạp mạnh lên cổ người trẻ kia.
“Con tôi đó, cậu muốn nói gì?”
Người trẻ kia sợ hãi vô cùng, cảm nhận được cổ họng đau đớn, ánh mắt lập tức xin tha thứ.
“Cút!”
Giây tiếp theo, người trẻ kia ảo não chạy về phía sau xe, không dám ngồi xuống nữa.
“Cụ à, cụ ngồi đi.”
Quay lại với nét mặt tươi cười, khiến những người gần đó như có một loại ảo giác, thật sự hiểu được thế nào là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.
“Hihi, ca lợi hại ghê.”
Hữu Hữu vui vẻ vỗ tay, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu lên, dường như vào lúc này, anh tìm thấy được nên là thế nào để tìm được chút cân bằng cho đứa bé trong bạo lực.
Xuống xe bus chưa đi được mấy bước, Sở Vĩnh Du đột nhiên dừng lại ở chỗ cũ, nhìn thấy người đang đứng ở cửa khách sạn không xa phía trước.
“Sở Vĩnh Du, nghĩ thông chưa vậy?”
Người này, lần trước Trần Trọng Thiên đã dẫn đến một lần, một quản gia của Thần Cổ Môn, gọi là Lưu Khánh, lúc đầu đồng ý cho Sở Vĩnh Du thời gian một tuần suy nghĩ.
“Có trẻ con ở đây, lúc khác đi, chín giờ tối mai, vẫn ở đây, được không?”
Sở Vĩnh Du nói xong, Lưu Khánh nhìn sang Hữu Hữu, khẽ gật đầu.
“Được, tôi cũng có con gái, cũng tầm này, là đứa thứ hai, haha.”
Lại nhấc bước chân, lúc bước qua người Lưu Khánh, Sở Vĩnh Du để lại một câu.
“Lựa chọn ông đưa ra rất rõ ràng, tôi có thể cho ông một cơ hội nữa về khuyên nhủ Thần Cổ Môn, hơn nữa ông cũng sẽ không bị thương.”
Khóe miệng Lưu Khánh khẽ nhếch lên, không nói gì mà rời khỏi, có điều trong lòng ông ta đã coi Sở Vĩnh Du là một người có tầm ảnh hưởng.
Cùng lúc đó, ở một quán KTV nào đó ở thành phố Ninh, cửa thang máy ở ra, ấy người phụ nữ bước ra, trong đó có Đồng Hiểu Tiêm.
“Lâm Lâm, để anh cậu tốn tiền như vậy, không tốt lắm đâu.”