Mười một giờ tối, Đồng Ý Yên liệu sẽ quay trở lại không? Hữu Hữu sớm đã ngủ rồi, Sở Vĩnh Du đang ngồi xem TV ở phòng khách, đột nhiên Ngu Thư Di gọi điện đến.
“Vĩnh Du, cậu không sao chứ?”
Sở Vĩnh Du nghi hoặc.
“Không sao cả, sao cậu lại hỏi vậy?”
“Vừa rồi lớp trưởng gọi điện cho mình, uống tới say bí tỉ, khóc liên hồi, không ngừng nói những câu đại loại kiểu xin lỗi cậu, mình hỏi cậu ấy làm sao thế mà cậu ấy không nói, vì thể mình mới gọi điện cho cậu”
Thì ra là vậy, lớp trưởng nhất định là vì chuyện bản thân vừa giúp Vương Cường nói dối nên cảm thấy áy náy, Sở Vĩnh Du đã không trách anh ta, chuyện này đối với kiểu người như Vương Cường mà nói thì anh ta không cách nào từ chối.
“Nhờ cậu nói với lớp trưởng, mình rất tốt, không sao đâu.”
“Ừm”
Điện thoại vừa tắt, đột nhiên có người gõ cửa phòng, Sở Vĩnh Du đứng dậy mở cửa xem, thì ra là đặc phái viên Tường Vi, ngay lập tức liên muốn đóng cửa phòng.
Một bàn tay ngọc ngà trắng mịn ngăn lại, Sở Vĩnh Du nhìn ra điều bất thường của Tường Vi, đôi mắt đỏ rực, dường như những tia máu trong đó đều đang nhúc nhích chuyển động.
“Sở Vĩnh Du! Tôi cần anh giúp tôi.”
Sở Vĩnh Du cau mày:
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn anh giúp tôi giết người."
Câu nói vừa nói ra, sát khí trong người Tường Vi không thể kìm nén nổi nữa mà bộc phát ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi, giống như có một mối hận sâu sắc với người cô ta muốn giết.
“Không rảnh, cô đừng gõ cửa nữa, con gái của tôi còn đang ngủ.”
“Bọn họ là súc vật!”
Đột nhiên, Tường Vi từ trong túi lấy ra một xấp ảnh, ném nó xuống đất, căn bản không cần đi điều tra, Sở Vĩnh Du cũng nhìn ra nội dung trên đó.
Đều là những đứa trẻ, khoảng từ 4 5 tuổi đến 10 tuổi gì đó, phần nhiều là mất tay thiếu chân.
“Một người bạn của tôi sau khi mất con liên dốc sức tìm kiếm nhóm buôn lái đò, dưới sự giúp đỡ của tôi, rất nhiều nhóm buôn người đã bị tiêu diệt, lần này tôi lại phát hiện một nhóm mới ở thành phố Ninh, ít nhất cũng có hơn 30 đứa trẻ trong đó, tôi đã tự mình đến đó kiểm tra một chuyến và chụp được những tấm ảnh này.
Nhóm buôn người? Nói thật thì trước đó xem qua báo, Sở Vĩnh Du căm thù những nhóm người này đến tận xương tủy, hiện đã có con gái là Hữu Hữu thì lại càng thêm căm ghét.
“Cô đến đại sảnh đi, đợi vợ tôi trở về, tôi sẽ cùng cô đi một chuyến”
Tường Vi bình tĩnh một chút, xem lại những tấm ảnh một lần nữa, đột nhiên hỏi.
“Anh không hỏi tôi lí do tại sao tôi không tự mình ra tay sao?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không nói gì, Tường Vi tiếp tục nói.
“Là bởi vì tôi từng nghe nói, chiến thần địa ngục đối đãi với kẻ thù thì không ai có thể tàn nhân hơn, vì thế tôi hi vọng, anh có thể coi những nhóm buôn người này là kẻ thù để đối đãi với chúng."
Sở Vĩnh Du cười lạnh lùng.
“Kẻ thù? Không, bọn chúng, không xứng đáng với cách gọi này.”
Một tiếng sau, tròn 0h, Đồng Ý Yên trở về, sau khi nói vài câu, Sở Vĩnh Du liền ra ngoài, tin tưởng lẫn nhau, nhiều lúc không cần giải thích gì nhiều.
Ngồi trong xe Tường Vị, liên tục lái xe đến một vùng nông thôn ở ngoại ô, đến nơi thì dừng lại.
“Hang ổ bọn chúng ở bên trong, một ngôi nhà nhỏ hai tầng, có điều khi tôi đã quan sát xong và định rời đi thì nhìn thấy một ông già đang tập đấm bốc trong sân, liệu có phải là một võ sĩ không, anh nên cẩn thận một chút.”
Sở Vĩnh Du cười nhẹ.
“Cô bảo tôi cẩn thận? chiến thần địa ngục ra tay, người cần cẩn thận, vẫn luôn phải là đối phương.”
Bành!
Trong căn nhà nhỏ hai tầng vùng nông thôn, cánh cổng đột nhiên bị đạp tung, hai cách cổng bắn ra, tạo ra tiếng động không hê nhỏ.
Phình phịch, tầm hơn 10 tên từ dưới tầng một lao ra, tay cầm dao pha.
“Các người là ai?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Tường Vi ập vào, nhóm người kia có chút hoài nghi.
“Đến lấy mạng các người!”
“Những người trẻ khẩu khí thật lớn!"
Một tiếng vừa thốt ra, đột nhiên có tiếng vang lên từ góc sân khiển ai cũng không khỏi giật mình.
Ngay lập tức, nhóm người đó tản ra, một lão già lưng gù từ từ bước ra.
Nhìn thấy lão già đó, cho dù là Sở Vĩnh Du hay Tường Vi đều có chút ngơ người, chính là người mà Hữu Hữu nhường ghế ngồi khi đi trên xe bus hồi sáng.
Tương tự thì lão già cũng nheo mắt, dường như nhận ra Sở Vĩnh Du.
“Cậu nhóc, trên xe tôi đã nhìn ra cậu là một võ sĩ rồi, đến đây làm gì thế?”
Trong mắt Sở Vĩnh Du lóe lên sự lạnh lẽo.
“Lão già, Sự lương thiện lễ phép của con gái tôi sao có thể đặt lên một tên