Hơn sáu giờ sáng, Đồng Ý Yên bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.
“Bà xã ơi, em có cần phải khoa trương như vậy không?”
Liếc Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên vừa chuẩn bị thay quần áo vừa nói.
“Nói nhảm! Em cảm thấy tràn đầy năng lượng, tỉnh thần hăng hái, tại sao bữa sáng vẫn chưa mang đến?”
Vừa nói, Đồng Ý Yên vừa cởi nút áo ngủ, thấy Sở Vĩnh Du đang nhìn chằm chằm, không nhịn được nói.
“Còn nhìn?”
“Ò!"
Sở Vĩnh Du đành chịu, chỉ có thể đứng lên, trước mắt xem ra vợ vẫn chưa tha thứ cho anh.
Cả nhà ra ngoài, trên đường đi, Đồng Ý Yên ôm Hữu Hữu, sau đó nói với Sở Vĩnh Du đang lái xe:
“Buổi chiều em sẽ xem có thể dành vài tiếng đi thuê nhà trước hay không, đúng rồi, hôm nay anh đưa Hữu Hữu đến công ty, có người nhìn thấy lại nói xấu, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý ở nhà làm tròn trách nhiệm một người ba là được rồi.
“Được.”
Xe đến cổng công ty, Đồng Ý Yên vừa xuống xe thì bị mấy người bao vây, Sở Vĩnh Du dặn đi dặn lại Hữu Hữu một câu, rồi cũng xuống xe, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện rồi.
Quan sát tỉ mỉ mới phát hiện lại là mấy người thừa cơ hãm hại trong bữa tiệc thương lượng ký hợp đồng lần trước, nhưng lúc này, nét mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.
“Chủ tịch Đồng, công ty chúng tôi với Thiên Nguyên có quan hệ thân thiết, cô xem bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng lại được không?”
“Chủ tịch Đồng, ngài phải hiểu cho chúng tôi chứ, trước đây là do Đồng Tinh Minh cưỡng chế chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào khác."
“Tôi đã sớm nhìn ra Thiên Nguyên là một công ty có tiềm lực, dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Đông thì nhất định có thể phát triển huy hoàng.”
Cứ như vậy, bạn một câu, tôi một câu, nịnh hót cũng không được, chỉ là Ôn tổng đó, miệng cười không khép lại được, lúc đó không phải do có lí do đột xuất, chắc chắn vẫn tiếp tục.
Nhìn mặt mũi những người này, Đồng Ý Yên nghĩ tới những lời trước đây của Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.
“Hợp đồng đương nhiên có thể ký, giống như đã nói trong bữa tiệc, nên hạ giá xuống một chút, nhất định phải hạ giá, nếu không thể chấp nhận thì thôi."
Nghe được những lời này, ai cũng thất vọng, nếu như không phải là do Đông Tình Minh thì bọn họ làm sao có thể tổn thất lớn như vậy, nhưng cho dù lợi nhuận thấp, hợp đồng này cũng phải ký, sau khi ràng buộc với Tập đoàn Chúc Thị, rõ ràng Thiên Nguyên sẽ bay lên trời, muốn cản cũng cản không được.
Sau đó, mấy người vội vàng đến Công ty bất động sản Thiên Nguyên.
Đồng Ý Yên cũng quay trở lại, bởi vì vừa nấy vội vội vàng vàng, nhìn thấy Hữu Hữu nằm nhoài bên cửa sổ, miệng pi pô pi pô, vô cùng đáng thương.
Vừa mở cửa xe, ôm lấy Hữu Hữu, trong mắt Đồng Ý Yên toàn là sự áy náy.
“Hữu Hữu ngoan, mấy ngày hôm nay mẹ bận, không có thời gian chơi cùng Hữu Hữu.”
Hữu Hữu hình như đang cố gắng khống chế để bản thân không khóc.
“Vâng vâng, Hữu Hữu biết mà, mẹ phải đi làm, mẹ của anh Lâm Sinh ở nhà làm việc, mẹ phải ra ngoài làm việc, vâng vâng, con rất ngoan."
Lúc này, Sở Vĩnh Du đang muốn lại gần Hữu Hữu, đột nhiên có một giọng nói xuất hiện bên tai.
“Hữu Hữu! Nhìn xem dì mua quà gì cho con nè?”
Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên xuất hiện, ôm một con gấu bông khủng long nhỏ, vừa nhìn thấy thì Hữu Hữu đã vỗ tay vui vẻ
“Wow! Là thắn lẫn gai, con rất thích, cảm ơn dì, dì thật tốt với con”
Hữu Hữu ôm con gấu bông khủng long không chịu buông, Đồng Ý Yên lạnh nhạt nhìn đứa em gái này của mình một hồi.
“Chị làm em thất vọng rồi, em cho rằng Hữu Hữu là sản phẩm khôi phục quan hệ của em sao? Khi nào tâm trạng tốt thì được, tâm trạng không tốt thì giận cá chém thớt bất cứ lúc nào sao? Rời khỏi đây, gấu bông cũng cầm đi!”
Đột nhiên, Đồng Hiểu Tiêm vậy mà lại khóc, vừa lau nước mắt, vừa tủi thân nói.
“Chị, em... em biết sai rồi, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, mấy ngày hôm nay em nhìn thấy ba cũng không đi làm ở nhà máy gạch, nằm dí ở trong nhà, mẹ cũng lén lút khóc mấy lần, em biết bản thân thật sự làm sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Bộ dạng này của em gái, từ trước đến nay Đồng Ý Yên chưa từng nhìn thấy, cả người ngây ra một lúc.
“Dì nhỏ không khóc, con có thằn lằn gai, con bảo vệ dì ”
Lời của Hữu Hữu làm